Bởi vì bánh rán náo loạn một trận như vậy, nên TiềnĐường liền khăng khăng muốn đón tôi tan tầm mỗi ngày. Tôi biết gần đây cậu ấybận rộn, nói cũng lạ, lúc này cũng nghỉ hè rồi, giáo sư cũng về nhà dỗ cháurồi, không biết tên nhóc này cả ngày đều mải mê cái gì nữa, có đôi khi tôi nhịnkhông được hỏi han, cậu ấy luôn muốn nói lại thôi cả nửa buổi, cuối cùng vungtay lên, “Nói em cũng không hiểu.” 
Này này này, ngài làm bộ cái gì chứ, để tôi giảng mộtchút về Alexeevich Ostrovsky với Khổng Thượng Nhâm cho ngài nghe, tôi cam đoanngài cũng nghe không hiểu. (AlexeevichOstrovsky, Khổng Thượng Nhâm: các bác này là danh nhân ngành văn học ạ ^^) 
Toát mồ hôi, lạc đề lạc đề, nói đến chỗ nào rồi nhỉ … Đúngrồi, Tiền Đường muốn đón tôi tan tầm, tôi không đồng ý. Kết quả tên nhóc nàymặc kệ, khăng khăng cho rằng đây là nghĩa vụ mà cậu ấy, thân là người đàn ôngcủa tôi phải thực hiện. Tên nhóc này có một điểm rất không tốt, đó là mộtkhi đã hạ quyết tâm làm chuyện gì, người khác khó lòng mà lay chuyển được quyếtđịnh của cậu ấy, đầu còn cứng hơn cả khoan kim cương. 
Vì thế, sau hàng ngàn hàng vạn lần tôi căn dặn cậu ấykhông được đến, lúc tan tầm vẫn thấy bóng dáng cậu ấy đứng chình ình dưới lầucông ty, đối với chuyện này tôi cũng chẳng bất ngờ lắm. 
Tiền Đường ở dưới lầu đợi khoảng chừng mười mấy phútđồng hồ, chỉ trong mười mấy phút này thôi, cậu ấy đã bị đồng bào các khu vựcphụ cận mãnh liệt vây xem, thế là 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-vi-nang/2085548/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.