Cái m*t đó của Tư Tắc khiến Yến Chân mất hồn, ngay cả thở cũng quên.
Anh thoáng lui ra một chút, dùng chóp mũi dán vào môi cô, thấp giọng nhắc nhở cô: “Thở đi.”
Giọng nói vừa trêu chọc vừa cưng chiều.
Yến Chân lấy lại tinh thần, khuôn mặt không biết là vì kìm nén hay là xấu hổ, đỏ hồng ướt át. Cô lập tức từ trên đùi Tư Tắc nhảy xuống, bởi vì run chân mà còn hơi lảo đảo.
Tư Tắc cúi đầu, thấp giọng cười mấy tiếng, âm thanh trầm thấp, giống như là phát ra từ trong lồ ng ngực.
Yến Chân chạy trối chết trong tiếng cười của anh, chạy vào nhà vệ sinh đóng cửa lại rồi mới nặng nề thở ra một hơi.
Cô giương mắt nhìn người trong gương, trong mắt ẩn chứa sự xấu hổ kèm theo sợ hãi, không khỏi che mặt lại ở trong lòng reo hò một tiếng, yếu quá đi ~ rõ ràng là mình chủ động trêu chọc anh ấy, không nghĩ tới thậm chí ngay cả một chút trình độ như thế đã không chịu nổi rồi, sức chiến đấu quá kém!
Yến Chân ngây người ở trong nhà vệ sinh nửa ngày mới mở cửa, lúc đi ra ngoài cuối cùng cũng trấn định được một chút.
Tư Tắc vẫn duy trì tư thế ngồi như cũ, thấy cô đi ra, vươn tay bảo cô đi qua.
Ánh mắt Yến Chân luôn không khống chế được mà muốn liếc nhìn về phía môi của anh, cắn răng một cái, vòng qua tay của anh, ngồi ở phía xa xa, sau đó lấy điện thoại ra nhắn tin cho bố Yến nói mình đã đến thành phố G rồi, bảo ông và mẹ không cần lo lắng.
Chuông điện thoại của Tư Tắc vang lên. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Anh bắt máy nói với bên kia vài câu, sau đó nhìn Yến Chân một cái, nói ra: “Vậy mẹ tự nói đi.” Sau đó đưa điện thoại cho Yến Chân.
Yến Chân nghi ngờ nhận lấy, đặt bên tai: “Alo?”
“Yến Chân à, là chị, Nhiếp Đình Đình.” Đối phương nói.
Yến Chân nhớ ra cô ấy, lúc ấy mình còn nhầm lẫn, bây giờ nhớ tới, thật hận không thể giả vờ làm đà điểu một lần, mất mặt quá đi.
Hóa ra Nhiếp Đình Đình có người bạn học, người trong nhà gần đây mua được một cuốn sách cổ, bỏ ra gần trăm vạn, người bán nói là bản tốt nhất thời Đường. Bởi vì có chút tổn hại, định tìm chuyên gia sửa chữa phục hồi sửa chữa một chút, đúng lúc nghe nói Yến Chân có kinh nghiệm ở phương diện này, liền muốn tìm cô xem thử.
Nhiếp Đình Đình hỏi Yến Chân: “Buổi chiều có sắp xếp gì không? Nếu như không thì có thể đến nhà bạn học chị xem một chút không.”
Yến Chân suy nghĩ một chút, buổi chiều không có việc gì, cô liền đồng ý.
Buổi chiều Nhiếp Đình Đình đến đón cô, Tư Tắc phải đi chuẩn bị thủ tục cho buổi triển lãm sách cổ ngày mai nên về nhà một chuyến.
Trên xe, Yến Chân ngồi ở vị trí ghế phụ, Nhiếp Đình Đình hỏi: “Nghe Úc Thành nói, Tư Tắc đang theo đuổi em?”
Yến Chân quýnh lên: “Tin tức của anh ta lạc hậu rồi.”
Nhiếp Đình Đình thoáng cái kịp phản ứng: “Ôi chao, bây giờ đã ở bên nhau rồi à, hành động cũng rất nhanh đấy.”
Xe dừng lại chờ đèn đỏ ở ngã tư đường.
Nhiếp Đình Đình chuyển sang nhìn Yến Chân: “Con người Tư Tắc ấy, từ nhỏ đã ít nói, đối với con gái cũng không có sắc mặt tốt gì, tụi chị còn tưởng rằng cậu ta muốn độc thân cả đời đấy, không nghĩ tới đột nhiên thông suốt rồi, hiệu suất ngược lại rất cao.”
Đèn đỏ đổi sáng đèn xanh, xe tiếp tục chạy.
Nhiếp Đình Đình còn nói: “Bố của người bạn học kia của chị gần đây không biết sao lại nghe bạn của ông ấy giật dây, nói sưu tầm sách cổ bây giờ là đảm bảo giá trị tiền gửi nhất, xúc động một cái liền đi mua một cuốn về.”
Đến khu nhà của người bạn học, cô ấy đã đợi ở đó rồi.
Bạn học của Nhiếp Đình Đình tên là Thư Lam, nhìn thấy Yến Chân trẻ tuổi như vậy, rõ ràng đã ngây ra một lúc, có điều cũng không biểu hiện ra điều gì.
Cô ấy vẫn rất tin tưởng cách làm người của Nhiếp Đình Đình. Người cô gọi tới đương nhiên là đáng tin cậy.
Mấy người đi vào tiểu khu đi thang máy lên lầu, bố của Thư Lam cũng ở đó, nhìn thấy Yến Chân thì nhíu mày.
Thư Lam lấy ra quyển sách cổ mà bố cô ấy sưu tầm.
Yến Chân mở ra, lại cẩn thận sờ lên.
Thư Lam ở một bên quan sát vẻ mặt của Yến Chân, thấy vẻ mặt cô nghiêm túc, trong lòng có chút lo sợ bất an.
Sau đó nghe Yến Chân nói: “Sửa chữa cũng không quá phiền phức, chỉ có điều bản này không phải của thời Đường, có lẽ là của thời nhà Thanh.”
Thư Lam và bố cô ấy nghe xong, sắc mặt đều thay đổi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Chỉ nghe Yến Chân tiếp tục nói: “Thời Đường không có kiểu thiết kế này, hơn nữa màu giấy này vào đời nhà Thanh mới bắt đầu có. Nhìn phong cách của thể chữ, chắc cũng là cuối thời Minh, cho nên, quyển sách cổ này nhiều nhất là từ hai mươi bạn đến ba mươi vạn, người bán rõ ràng là nói dối rồi.”
Bố của Thư Lam bỗng nhiên đóng hộp đựng sách lại, chỉ vào Yến Chân mắng: “Con nhóc ăn nói bậy bạ, bạn của tôi sao lại gạt tôi, đừng có mà bản thân không hiểu gì cả còn đến giả làm người trong nghề, ra ngoài ra ngoài ra ngoài.”
Nói xong đẩy hai người Yến Chân và Nhiếp Đình Đình ra ngoài cửa, “Ầm” một tiếng đóng cửa lại. Cách cánh cửa hai người còn nghe thấy ông ta đang mắng con gái: “Tuổi của mày bị chó ăn rồi sao? Ngay cả lời của con nhóc con cũng tin.”
Nhiếp Đình Đình có chút ngại ngùng: “Không nghĩ tới bố của cậu ấy sẽ kích động như vậy, chờ chút nữa mời em và Tư Tắc ăn cơm tối nhé.”
“Không có gì, không phải là lỗi của chị.” Yến Chân cũng có chút ngơ ngác, lần đầu tiên gặp người sưu tầm táo bạo như thế, người sưu tầm mà cô tiếp xúc phần lớn đều vô cùng nho nhã, cũng rất dễ khai thông.
Cơm tối đã quyết định ở quán đồ ăn cay Tứ Xuyên.
Nhiếp Đình Đình nói: “Không cần phải để ý đến Tư Tắc, đợi lát nữa gọi cải trắng nấu nước sôi cho nó, nó đã thỏa mãn rồi.” Yến Chân cảm thấy bố con Nhiếp Đình Đình trong chuyện hố Tư Tắc ăn cay thật sự là huyết mạch thừa kế, đều không giả.
Hai người ngồi một lúc thì Tư Tắc đến.
Nhiếp Đình Đình hỏi anh: “Chuyện hai đứa, cô chú không biết sao?” Nếu như biết thì nhất định phải chúc mừng.
Tư Tắc nhìn Yến Chân một cái: “Ừm.” Người nào đó không cho nói, chỉ có thể làm người trong bóng tối.
Yến Chân nghe thấy mà căng thẳng một hồi, chẳng lẽ nhà Tư Tắc bọn họ cũng chú trọng chuyện môn đăng hộ đối? Mặc dù cũng không biết gia sản nhà Tư Tắc lớn cỡ nào, nhưng xem chừng hẳn là sẽ không nhỏ.
Sau đó Yến Chân lại cẩn thận nghĩ về nhà mình, có thể đối với người bình thường mà nói thì nhà mình cũng không kém, nhưng so với nhà Tư Tắc thì có thể vẫn không đủ, nếu như nhà Tư Tắc thật sự xem thường cô, vậy thì cô chắc chắn sẽ không để bản thân oan ức, hừ.
“Suy nghĩ lung tung cái gì vậy?” Tư Tắc lột vỏ một con tôm bỏ vào chén của cô.
“Anh biết em suy nghĩ lung tung?” Yến Chân gắp lên bỏ vào miệng, nghiêng qua anh một chút.
Tư Tắc: “Chỉ thiếu viết lên mặt thôi.”
Nhiếp Đình Đình cười đến mức không dừng được.
Lúc này nhân viên phục vụ đi vào đưa thức ăn lên, cửa phòng bao mở rộng, đúng lúc ở cửa có mấy cô gái đi ngang qua.
Một cô gái trong đó nhìn thoáng qua bên trong, bỗng nhiên sửng sốt. Cô ta bảo mấy cô gái khác đi trước rồi gõ lên cửa phòng bao của Yến Chân bọn họ một cái.
Mấy người ăn cơm ở bên trong ngẩng đầu nhìn cô ta, cô ta tự nhiên hào phóng lên tiếng chào hỏi bọn họ sau đó đi vào.
Sau khi nhân viên phục vụ rời khỏi đây liền khép cửa lại.
Cô gái này hẳn là đều quen biết Nhiếp Đình Đình và Tư Tắc. Đi vào liền gọi một tiếng chị Đình Đình, sau đó lại lên tiếng chào hỏi Tư Tắc, Tư Tắc cũng gật gật đầu với cô ta.
Nhiếp Đình Đình giới thiệu Yến Chân với cô ta: “Đây là bạn gái của Tư Tắc, Yến Chân.”
Sau đó lại nói với Yến Chân: “Đây là Từ Dĩnh Sơ.”
Lúc Từ Dĩnh Sơ nghe thấy Yến Chân là bạn gái của Tư Tắc, vẻ mặt thoáng thay đổi, có điều rất nhanh đã khôi phục lại sự tự nhiên, nở nụ cười với Yến Chân.
Yến Chân cũng đáp lại cô ta bằng một nụ cười khách khí.
Nhiếp Đình Đình hỏi Từ Dĩnh Sơ: “Vừa về nước sao?”
Từ Dĩnh Sơ gật đầu trả lời: “Vâng, vừa về hai ngày trước.”
Sau đó cô ta xoay người về phía Tư Tắc, giọng điệu lấy lòng nói với anh: “Em mang theo một chút quà cho bác gái, hai ngày nữa muốn đi thăm một chút, không biết gần đây bác ấy có tiện hay không.”
Thăm? Xem ra quan hệ của cô ta và mẹ Tư Tắc rất không tệ, trong lòng Yến Chân suy nghĩ, có chút không mấy vui vẻ.
Tư Tắc lại bóc một con tôm bỏ vào chén của Yến Chân, lau lau tay xong mới nói: “Không cần tốn kém, gần đây bà ấy đều ở trong phòng thí nghiệm, trước năm mới có lẽ không rảnh.”
Tâm tình Yến Chân lập tức từ nhiều mây trở nên đầy sao.
Từ Dĩnh Sơ nhìn thấy một màn này, vẻ mặt cuối cùng cũng không kìm được nữa, đứng dậy nói mấy người bạn của cô ta đang chờ cô ta ở phòng sát vách, lần sau có thời gian rảnh lại hẹn hai người tụ tập.
Lúc đi ra ngoài, cô ta lại quan sát Yến Chân một chút. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhiếp Đình Đình đợi cô ta vừa đi, lập tức lại gần nói với Yến Chân: “Người theo đuổi Tư Tắc, từ nhỏ đã thích nó rồi, nhiều năm như vậy cũng chưa từ bỏ, có điều Tư Tắc của chúng ta xưa nay đều chưa từng đáp lại cô ta.”
Ông nội của Từ Dĩnh Sơ và ông nội của Tư Tắc là bạn tốt, hai nhà qua lại thân thiết, lúc tiểu học Từ Dĩnh Sơ đã thích đi theo sau Tư Tắc.
Yến Chân liếc Tư Tắc một cái: “Em nhìn ra rồi.”
Tư Tắc lập tức làm sáng tỏ: “Anh không có ấn tượng gì với mấy chuyện này.”
Nhiếp Đình Đình nói: “Khi đó cả tâm tư của em đều ở trong toán học, đương nhiên là không có ấn tượng rồi.”
Cơm nước xong xuôi, Tư Tắc đưa Yến Chân về khách sạn.
Trên đường Yến Chân hừ một tiếng: “Từ Dĩnh Sơ kia rất xinh đẹp cũng rất có khí chất đó, hơn nữa còn tình sâu thắm thiết với anh, thành thật khai báo, anh thật sự chưa từng động lòng chút nào sao?”
Tư Tắc nhìn con đường phía trước, vẻ mặt lạnh nhạt: “Trên thế giới nữ sinh xinh đẹp lại có khí chất hàng ngàn hàng vạn, anh thích một mình em là được rồi.”
Yến Chân đỏ mặt: “...”
Quá phạm quy rồi! Có phải người này ở sau lưng cô vụng trộm đến lớp bổ túc yêu đương không!
Ngày hôm sau, buổi triển lãm sách cổ “Sách Phủ Thiên Hoa ----- Dữ Thiên Hạ Cộng Chi” của thư viện thành phố G đúng giờ khai mạc, do Viện trưởng tiến hành đọc lời chào mừng.
Hơn trăm loại sách cổ tham gia buổi triển lãm lần này không chỉ bao gồm sách cổ do từng thư viện cộng đồng và bảo tàng sưu tầm mà còn có sách cổ quý giá đến từ các nhà sưu tầm trong xã hội, bao gồm nhiều kiểu sách cổ, hơn nữa còn có các kiểu thiết kế trục cuốn, gấp nếp, may gáy, thẻ kẹp, đóng gáy, đóng chỉ.
Yến Chân và Tư Tắc đều ngồi ở hàng ghế khách quý, cô phát hiện ra bản khắc thời Tống mà mình tu sửa kia được đặt ở vị trí vô cùng nổi bậy.
Sau khi nghi thức khai mạc kết thúc, đám người bắt đầu tiến hành tham gian đồ triển lãm.
Lần này người sưu tầm tới không ít, cũng có rất nhiều dân thành phố cảm thấy hứng thú với sách cổ, Yến Chân còn nhìn thấy bố của Thư Lam ở trong đám người tham quan.
Bố của Thư Lam thật ra đã sớm nhìn thấy Yến Chân, ban đầu thấy cô ngồi trên ghế khách quý còn có chút xem thường, tưởng rằng đi theo người nhà tới, chờ sau khi nghe thấy người bên cạnh nói cô chính là người tu sửa bản khắc thời Tống kia thì cả kinh đến mức tròng mắt suýt chút nữa thì rơi xuống đất.
Trong lòng ông đột nhiên có dự cảm không tốt, buổi triển lãm cũng không lo xem nữa, vội vàng đi đến nhà người bạn kia của ông. Hạ quyết tâm nếu thật sự bị ông ta lừa, ông ta nhất định phải xốc nóc nhà ông ta lên.
Không ít người sưu tầm cũng là Tổng giám đốc của từng công ty, nhìn thấy Tư Tắc tới thay cho ông cụ Tư thì sôi nổi vây tới chào hỏi anh.Tư Tắc ở giữa một đám bụng bia đầu hói có vẻ càng thêm cảm giác hạc giữa bầy gà, anh bình thường trầm mặc ít nói, bắt đầu xã giao lại vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Trên đường tham quan, có một người đàn ông trung niên đứng bên cạnh Yến Chân, tướng mạo hòa ái, trên người có một loại cảm giác ổn trọng sau khi trải qua sự lắng đọng của thời gian. Sau khi hai người trao đổi một phen mới biết được, vị này chính là tổ trưởng Diêm tiên sinh của tổ chữa trị sách cổ thư viện quốc gia, trước đó còn trả lời mail của cô.
Diêm tiên sinh ngược lại không có một chút kiêu ngạo nào, hỏi thăm tình trạng cơ thể của ông ngoại Yến Chân, lại hỏi cô một vài vấn đề trong chữa trị.
“Sau khi tốt nghiệp có chọn công việc liên quan đến xử lý chữa trị sách cổ không?” Diêm tiên sinh hỏi cô.
Yến Chân gật đầu: “Dạ có, cháu định sau này mở một phòng làm việc chữa trị sách cổ.”
Diêm tiên sinh khó hiểu: “Không vào thư viện cơ cấu nhà nước như thế này sao?”
Yến Chân: “Trong tay của những nhà sưu tầm dân gian có không ít sách cổ, hoặc là không tìm thấy chuyên gia chữa trị sách cổ mà không được chữa trị, hoặc là trình độ của chuyên gia chữa trị không đủ, tạo thành hai lần hư tổn. So sánh mà nói, cơ cấu nhà nước có thể cung cấp điều kiện bảo quản tốt hơn nhiều, ngược lại là dân gian bởi vì điều kiện bảo quản hạn chế nên tình hình càng thêm nghiêm trọng.”
Diêm tiên sinh kinh ngạc nhìn cô một cái: “Suy nghĩ này rất tốt, lúc áp dụng đoán chừng khó khăn không nhỏ.”
“Đúng vậy ạ, ông ngoại cũng từng nói với cháu, có điều có một số việc cũng lên có người làm.” Yến Chân nở nụ cười: “Nếu như có tiền, cháu cũng muốn thành lập một phòng thí nghiệm nghiên cứu giấy cổ.”
Diêm tiên sinh nhìn thấy được tinh thần phấn chấn và trách nhiệm đặc thù của người trẻ tuổi từ trên người cô, trầm ngâm một chút: “Nếu như có khó khăn thì có thể tới tìm ông.”
Yến Chân rất vui, đây có lẽ là thu hoạch lớn nhất trong chuyến này của cô. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Tham quan hoàn tất, Yến Chân bảo Tư Tắc đưa cô đến trường cấp 3 trước kia anh học nhìn một chút.
Thời gian này trường học đã nghỉ đông rồi, cửa lớn đóng chặt. Hai người đương nhiên cũng không vào được, lượn xung quanh trường một vòng.
Trường cấp 3 của Tư Tắc là trường trung học đứng đầu thành phố G, thi được vào trường này tương đương với một chân đã bước qua được đường kẻ.
Nhìn bãi tập và lầu dạy học, Yến Chân tưởng tượng đến dáng vẻ học ở nơi này mấy năm trước của Tư Tắc, thời điểm đó Tư Tắc hẳn là càng thêm cảm giác niên thiếu thanh xuân, trong cột thông báo dán đầy ảnh chụp và thông báo được thưởng của anh, giống như những nam thần học bá trên TV vậy.
Yến Chân ngẩng đầu hỏi Tư Tắc: “Anh ở cấp 3 chắc là có rất nhiều nữ sinh thích nhỉ? Có phải là mỗi ngày đều có thể nhận được thư tình không?”
Tư Tắc nắm tay cô từ chối cho ý kiến.
Yến Chân hừ hừ mấy tiếng, không nói cô cũng biết, chắc chắn là có rất nhiều.
Đột nhiên cô cảm thấy rất thần kỳ, hai người cách xa nhau mấy thành phố, hoàn toàn không có liên hệ gì, bởi vì chữa trị sách cổ mà bỗng nhiên gặp được nhau, đi cùng nhau.
Yến Chân hỏi Tư Tắc: “Anh có ảnh chụp lúc cấp 2 cấp 3 không?”
Tư Tắc dùng ánh mắt hỏi cô làm gì.
Yến Chân nói: “Muốn nhìn anh thời niên thiếu một chút.” Lúc này cô thật sự vô cùng hâm mộ Từ Dĩnh Sơ, có thể thấy được Tư Tắc của mỗi một giai đoạn trưởng thành.
Tư Tắc suy nghĩ một chút: “Anh không hay chụp hình, có điều ảnh tốt nghiệp thì chắc là có.”
Yến Chân bỗng nhiên hưng phấn: “Vậy buổi tối anh về nhà chụp cho em xem một chút, em muốn nhìn!”
Tư Tắc cong khóe miệng lên: “Được.”
Buổi tối Yến Chân nhận được ảnh tập thể mà Tư Tắc gửi cho cô, từ tiểu học đến cấp 3 đều có.
Cô xem từng tấm một, phát hiện ra không cần tỉ mỉ tìm kiếm đã có thể liếc mắt là nhìn thấy Tư Tắc, thật sự là quá nổi bật, từ nhỏ đến lớn phần lớn đều là cậu bé đẹp trai nhất lớp.
Sau khi Yến Chân quay về thành phố Y thì đã sắp đến giao thừa rồi, hiện tại trong thành phố đều cấm đốt pháo, thiếu đi sự chờ mong đối với năm mới khi còn bé, hương vị năm mới cũng càng ngày càng mờ nhạt.
Sáng sớm Yến Chân liền cùng bố mẹ gói sủi cảo, bố Yến băm thịt làm nhân bánh, cô và mẹ phụ trách gói, sau đó để tiền may mắn vào giữa sủi cảo.
Buổi tối Yến Chân cùng người lớn trong nhà ăn bữa cơm đoàn viên, xem chương trình cuối năm được một lúc thì mở cửa ban công đi ra bên ngoài.
Tuyết rơi rồi.
Yến Chân vươn tay ra đón, bông tuyết rơi vào tay lập tức liền hóa thành giọt nước, lạnh buốt.
Cô bỗng nhiên rất nhớ Tư Tắc, gọi điện thoại cho anh.
Đầu bên kia vang lên một lúc mới bắt máy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Yến Chân nghe thấy âm thanh bên kia điện thoại có chút hỗn loạn, tiếng nói chuyện, tiếng mời rượu, tiếng trẻ con vui đùa ầm ĩ, đoán chừng cũng đang ăn bữa cơm đoàn viên.
Tư Tắc nói với cô: “Chờ anh một lúc.” Sau đó dần dần yên tĩnh lại, có lẽ là anh đã đi tới nơi ít người.
Thật ra Yến Chân chỉ muốn nghe giọng nói của anh, cũng chưa nghĩ ra nên nói cái gì, đành phải nói: “Chỗ em tuyết rơi rồi, anh thì sao?”
Tư Tắc: “Bên này của anh cũng có tuyết rơi rồi.”
Yến Chân: “Xem chương trình cuối năm chưa?”
Tư Tắc: “Đang xem, tìm chìa khóa.”
Yến Chân nghĩ đến tiểu phẩm vừa rồi, cười ra tiếng: “Em cũng xem rồi, chúc mừng năm mới.”
Trong giọng nói của Tư Tắc cũng có mấy phần ý cười: “Chúc mừng năm mới.”
Sau đó lại nghe thấy anh nói một câu: “Anh muốn cùng em đón năm mới, muốn ở trước mặt em nói chúc mừng năm mới.”
Yến Chân che khuôn mặt đang nóng lên, không kìm lòng được mà bổ não hình ảnh cùng nhau đón năm mới, sau đó nhẹ nhàng thở dài nói với người trong điện thoại: “Em muốn vào học sớm một chút, muốn gặp anh sớm một chút.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]