Chương trước
Chương sau
Editor: Phương Phan

Quan Tử Dung thụ sủng nhược kinh, không ngờ là cha mẹ đều đồng ý, liền vui vẻ ôm hôn hai người.

Thoạt nhìn vẻ mặt cha cô vẫn còn khó chịu, là bằng mặt nhưng không bằng lòng, nhưng vẫn ân cần dặn dò cô phải tự chăm sóc bản thân thật tốt.

Chẳng còn cách nào, thấy con gái tươi cười như vậy, ông còn có thể làm gì nữa? Từ lúc về nhà tới nay, đây là lần đầu tiên cô cười vui vẻ như vậy, hẳn là vì người đàn ông kia rồi! Con gái diệu của ông phải chịu uất ức rồi...

Sau khi lấy được sự đồng ý của cha mẹ, cô lập tức thu dọn hành lí, vội vội vàng vàng chạy đi tìm anh.

Cô thực sự vô cùng lo lắng cho anh! Rời đi gần một tháng, không chỉ có nhớ nhung, mà còn là lo lắng, không biết anh sống thế nào? Có cảm thấy vắng vẻ? Có vừa ý không? Có... thấy nhớ cô không?

Sáng sớm, cha chở cô ra ga xe lửa, mua vé tàu, một mình trở lại Đài Trung, dùng chìa khóa phòng mà trước đây anh đưa cô để mở cửa, còn chưa buông hành lí đã vội chạy thẳng đến phòng anh mới dần thả lỏng bước chân, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa vốn chỉ khép hờ.

Máy tính đang mở, anh nằm gục trên bàn, bên cạnh có một tập phác hoạ đang mở,  bên trong là hình ảnh cô ngủ thẳng thiếu chút nữa chảy nước bị anh tiện tay vẽ lên một số tờ!

Cô chưa từng thực sự nghiêm túc xem tập tranh này, cô nhẹ nhàng giở từng bức từng bức một, trái tim bỗng thấy xót xa, hốc mắt nóng lên.

Phía sau đó, anh còn vẽ rất nhiều, tràn ngập đều là hình ảnh của cô với đủ loại cảm xúc, chơi đùa, vui cười, dịu dàng, e ấp, tình cảm... Những bức tranh này chứa đựng bao nhiêu tình cảm, ngay cả người mù cũng nhìn thấy được, thế nhưng cô lại chưa từng phát hiện...

Cô lại nhìn lên màn hình máy tính, danh sách bạn bè trên MSN chỉ có độc một số của chính cô.

Phớt lờ cơn đau nhói nơi lồng ngực, cô đưa tay ra ôm chặt lấy anh.

Lương Vấn Hân chưa ngủ được bao lâu thì bị cô làm cho giật mình tỉnh giấc, cô mặc kệ, càng ôm chặt anh, gò má áp lên đầu anh.

"Dung?" Anh khẽ gọi, hoàn toàn bị bất ngờ. Không thể xoay người lại nhìn, nhưng xúc cảm được ôm này, anh không bao giờ nhầm được.

"Ưm." Cô khịt mũi, không dám nói chuyện, sợ anh phát hiện mình khóc.

Nhưng anh mặc kệ, kéo cô ra trước mặt nhìn chăm chú. "Sao em lại tới đây?"

"Không phải anh đã nói em muốn quay lại lúc nào cũng được sao? Mới một tháng anh đã đổi ý?"

"Chẳng lẽ là..." Anh nhìn qua đống hành lý bên chân cô. "Đến Đài Trung du lịch sao?"

Cô đã ở Đài Trung bốn năm, đã quen thuộc đến như vậy, còn có cái gì mà chơi?

"Em không có nhà để về." Cô mím môi ra vẻ đáng thương.

Anh nhíu mày ý hỏi, cô giải thích: "Mẹ cứ bắt em đi xem mặt, xem mặt, rồi lại xem mặt, cho nên em bỏ chạy tới đây, anh có thể cho em lánh nạn ở đây được không?

"Anh còn tưởng là em thích như vậy chứ?" Xem mặt, kết hôn, sinh con, cuộc sống vợ chồng bình thường, đó không phải là ước nguyện cả đời cô sao? Cho nên anh mới tác thành cho cô, không dám để bản thân làm ảnh hưởng đến cuộc sống của cô.

"Bây giờ em mới nhận ra, như vậy chẳng có gì thú vị cả". Khom người nói chuyện khiến thắt lưng cô mỏi nhừ, lại không muốn buông ra, cô liền dứt khoát thoải mái ngồi lên đùi anh, úp mặt vào vai anh tiếp tục phàn nàn. "Mấy người đó cũng chẳng tốt đẹp gì, có người mới d/đ;l;q"d gặp mặt ba lần đã cầu hôn rồi, nếu là anh chẳng nhẽ không bị dọa cho hết hồn? Tuy là em có ý định kết hôn, nhưng cũng không phải vội vã như vậy, em còn muốn tự do thêm vài năm nữa chứ! Cho nên mới phải chạy đến nơi này!"

Hai người cũng đã từng hôn môi, vuốt ve, thậm chí ngay cả lên giường cũng đã trải qua rồi, anh cũng sẽ không già mồm cãi lão nói tư thế này không hợp lễ nghĩa, hai cánh tay còn rất tự nhiên mà vòng qua vòng eo nhỏ nhắn của cô, hít hà hương thơm thoang thoảng trên người cô. "Định ở bao lâu?"

"Không biết, còn tùy vào tâm trạng." Dừng một chút, cô hỏi khẽ: "Lời trước đây anh từng nói có còn tính nữa không?"

"Nói cái gì?"

"Chính là... là... Chuyện đó... Chính là chuyện... anh biết mà..."

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, anh cố phỏng đoán ý tứ của cô: "Em nói là bạn tình? Em muốn sao?"

Nào có ai lại hỏi như vậy, thật xấu hổ muốn chết! "Đúng, đúng vậy!"

Anh không nói gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

"Nói trước, đây chẳng qua chỉ đơn thuần là nhu cầu sinh lý, anh biết đấy, em quen làm với anh rồi, không có ý gì khác đâu, anh đừng suy nghĩ lung tung nhé, nếu có người thích hợp, em sẽ xem xét lại, cho nên, cho nên... Anh rốt cuộc là có muốn hay không!" Cô gái nhỏ đỏ bừng mặt, thẹn quá hóa giận trừng mắt với anh.

Như thế có được không? Không nói chuyện yêu đương, cô chỉ đơn thuần theo đuổi nhu cầu của thân thể, không liên quan đến tình cảm, vậy thì ở cùng cô thêm một thời gian nữa đi, thỏa mãn tất cả mong muốn của cô.

"Được." Anh không suy nghĩ gì thêm, đồng ý với cô.

Bất kể lần này cô có thể ở lại bao lâu cũng không có vấn đề, anh vẫn sẽ như trước, nếu cô còn muốn rời đi thì anh sẽ mỉm cười buông tay, để cô theo đuổi hạnh phúc của chính mình.

Một lần duy nhất?

Trong phòng ngủ truyền ra tiếng rên rỉ, tiếng thân thể va chạm làm người ta đỏ mặt, cùng với mùi tình dục nồng đậm liên tục lan ra.

"Dừng! Lương, đủ rồi mà, đừng... Em không được..."

"Em được." Anh nói nhỏ một câu, trực tiếp phủ nhận lời van xin của cô, càng đi sâu vào bên trong cô, đem đến cho cô càng nhiều khoái cảm.

Cơ thể cô rõ ràng là rất hoan nghênh anh, hơn nữa còn muốn tiến vào sâu hơn, anh rất quen thuộc với thân thể cô, anh biết là cô có thể.

"Nhưng mà..." Trời ạ! Cô choáng váng đầu óc chỉ có thể thở dốc.

Bây giờ mới biết, từ trước đến nay anh đối với cô quả thực là vô cùng dịu dàng. hai năm trước, cô trải qua lần đầu tiên, một cô gái hai mươi tuổi, đối với dục vọng mơ mơ hồ hồ, khao khát tinh d/đ"l;q/d thần nhiều hơn thân thể, anh đối với cô rất thương tiếc nâng niu; mà hiện tại, đã hiểu rõ chuyện nam nữ, anh lại dùng cảm xúc mạnh mẽ để đánh thức bản năng phụ nữ của cô, làm cho cô từ trong dục vọng tìm được khoái cảm mãnh liệt nhất.

Người đàn ông này luôn biết cô muốn gì, ở lúc thích hợp nhất, mang đến cho cô khoái cảm lớn nhất.

Thì ra dục vọng lại mê hoặc như thế, dạy cho người ta sa đọa, trầm luân, làm cho người ta chìm trong đau đớn cùng vui sướng mà tình nguyện chết đi trong nháy mắt...

Anh dạy cô bộc lộ sự gợi cảm cùng khoái lạc của phái nữ, khiến cô cảm thấy chính mình thật giống một cô bé lẳng lơ...

Ai bảo lúc đầu cô muốn dùng lí do này làm cái cớ để ở lại bên cạnh anh, anh liền thật sự đem hết khả năng trên người mình thỏa mãn cô.

Cô quả thực là tự làm bậy mà.

Khi mọi việc qua đi, anh rời khỏi người cô, ôm cô vào phòng tắm.

Xử lí hết thảy, thay cô đắp chăn, xoay người rời đi.

Mệt mỏi khiến cô cảm thấy vô cùng buồn ngủ, nhưng cảm giác được anh rời đi, cô mở mắt. "Lương, anh đi đâu vậy?"

"Về phòng." Vuốt ve, ôm cô cùng ngủ là quyền lợi của tình nhân, anh không có.

Cơn buồn ngủ khiến cô không suy nghĩ được nhiều, cô vươn tay ra, níu lấy thắt lưng không cho anh đi. "Ngủ cùng em một lát, em lạnh quá."

Anh chăm chú nhìn khuôn mặt ngái ngủ của cô, giơ tay ôm cô kéo vào lòng, khẽ hỏi: "Có thể chứ?" Anh có thể cùng cô đi vào giấc ngủ, sau đó cùng tỉnh lại sao?

"Ừm." Cô không nghe rõ anh đang nói gì, tự động điều chỉnh một vị trí thật thoải mái ở trong lòng anh, ngủ ngon lành.

Cô nằm trên người anh, ngủ say một cách thật ngọt ngào, anh quyến luyến dung nhan xinh đẹp đang ngủ thật an lành, điềm nhiên đến như vậy, khiến người ta không muốn dời tầm mắt.

Sau cơn cuồng nhiệt, da thịt cô nhuốm một màu hồng nhạt thật mê người, trên khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện một nụ cười dịu dàng.

Cô là một cô gái đáng yêu, lúc mới quen còn có chút ngây ngô trẻ con như cô bé bên nhà hàng xóm, nay được nếm trải mùi vị tình dục, càng thêm phần quyến rũ, thành thục, sự hồn nhiên kết hợp với khí chất gợi cảm hấp dẫn biết bao ánh mắt của vô số đàn ông.

Trong lòng anh hiểu rõ, việc cô ở lại nơi này chỉ là tạm thời, cô gái tốt đẹp này không thuộc về anh, có thể không lâu nữa, cô sẽ lại rời khỏi thế giới của anh để tìm kiếm bến đỗ đích thực của mình.

Nhưng giờ khắc này, cô đang nằm trong lòng anh.

"Ngủ ngon." Anh nhẹ hôn lên môi cô, ôm cô vào lồng ngực, che chở cho cô một giấc ngủ an yên.

Lần "tạm thời" này, một lần chính là ba năm.

Quan Tử Dung tìm được công việc giáo viên mầm non ở Đài Trung, mỗi ngày đều ở cùng một đám trẻ con, cộng với tính tình hồn nhiên làm anh cảm thấy cô càng sống càng như trẻ lại.

Mỗi ngày cô  về nhà đều nói rất nhiều chuyện, kể cho anh nghe bọn trẻ lại làm ra trò ngây ngô gì để chọc cho cô vui vẻ.

"Em thực sự thích trẻ con vậy à?" Anh chăm chú quan sát nét mặt sáng bừng của cô, khẽ hỏi. Mỗi lần nhắc tới trẻ con, cô đều vô cùng vui vẻ, cứ như chính là đứa trẻ do cô sinh vậy.

Anh vẫn nhớ rõ, cô từng nói nguyện vọng lớn nhất của cô chính là có một gia đình nhỏ, sinh vài đứa bé thật kháu khỉnh.

Lúc đó mới tốt nghiệp đại học, tuổi còn chưa lớn, không vội vàng gì, hiện tại, cô đã hai mươi lăm tuổi, còn không nghĩ đến chuyện này sao?

"Thích chứ!" Cô đáp không chút do dự. Bọn trẻ hồn nhiên đáng yêu như vậy, sao lại không thích?

"Vậy... em có tính toán gì chưa?" Trong khoảng thời gian này, có rất nhiều người theo đuổi cô, nhưng anh không thể hiểu nổi cuối cùng là vì sao mà cho tới tận bây giờ, cô có thể ở lại bên cạnh anh lâu đến vậy, ba năm... Tốt đẹp đến nỗi không giống như là đang ở trong thực tại.

Nghĩ đến cảm giác khi cô rời đi, trái tim anh quặn lại, đau đến không thở nổi.

"Tính toán?" Ngẩn ngơ lặp lại một lần, cô mới hiểu được ý tứ của anh.

"Không vội, chưa gặp được người vừa ý." Mỗi khi vô tình đề cập đến đề tài này, cô đều trả lời lấy lệ như vậy rồi bỏ qua.

Cha mẹ cô thỉnh thoảng cũng đến Đài Trung thăm con gái, mẹ Quan khá là ân cần, trong khi cha cô chưa từng cho anh một sắc mặt tốt, anh cũng không có ý định tìm hiểu lí do tại sao mình lại đắc tội ông như vậy.

Hàng tháng, cô cũng sẽ về nhà một hai lần, hai ngày một đêm, Chủ nhật lại chạy về Đài Trung, nhưng đều là một mình quay về, một mình trở lại, chưa bao giờ cô mở miệng nói muốn anh đón đưa hay về cùng.

Mùa hè năm ấy, sức khỏe anh không tốt, liên tục phát sốt, ho khan, buồn ngủ, ép buộc được anh đi khám bác sĩ thì kết quả là bị viêm phổi, cô lo lắng, xin nghỉ phép ở nhà bắt anh uống thuốc.

"Bà cô à, em nói nhiều quá đấy." Hơn nữa càng lớn tuổi lại càng nói nhiều, trình độ càng ngày càng đáng sợ.

Quan Tử Dung không thèm đếm xỉa, mặc cho anh giận dỗi, thỉnh thoảng lại đặt tay lên trán anh kiểm tra nhiệt độ, vuốt ve khuôn mặt tái nhợt mệt mỏi, đau lòng hôn lên gò má anh một cái.

Lương Vấn Hân nghiêng đầu nhìn cô một cái, thuận thế ôm cô, bàn tay đặt lên nơi mềm mại trước ngực cô, liền bị cô đánh cho một cái.

"Đã sinh bệnh đến thế này rồi mà anh còn ham hố!"

"Em không muốn sao?" Tính sơ một chút, bọn họ đã gần một tháng không có làm, hai tuần trước thì phải làm vườn, đi chơi công viên, đi hát với bạn bè, rồi họp phụ huynh, về đến nhà đã mệt muốn chết, sau đó thì anh lại sinh bệnh. Dựa trên mức độ sinh hoạt tình dục của bọn họ trong ba năm nay mà nói, như vậy là quá lâu rồi.

Quan Tử Dung lườm anh một cái. "Chúng ta đâu phải chỉ có mỗi chuyện này để nói. Làm như là anh chỉ có phương diện đó là dùng được vậy?”

Như thế, còn những cái khác thì sao?

Cô trả lời rất lưu loát, không để ý đến ánh mắt chăm chú đầy thâm tình của anh.

Lần này anh bị bệnh khiến cô vất vả như thế nào, không phải anh không biết, cô vốn là người ăn ngon ngủ tốt, lại ngủ không ngon vì anh, nửa đêm tỉnh dậy đều kiểm tra nhiệt độ trên trán anh, d/đ;l;q"d xác định là anh vẫn ổn, dần dần ban đêm đều ngủ không an giấc, gặp ai cũng học hỏi các loại món ăn bổ dưỡng, lo lắng cho anh, mấy năm nay nếu không có cô, thân thể này của anh có lẽ còn tệ hơn nhiều.

Sau khi anh khỏi bệnh một tuần, Quan Tử Dung quét dọn trong nhà thì vô tình phát hiện một văn bản, cô kinh ngạc cầm đến hỏi anh. "Từ lúc nào vậy?"

_________________
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.