Vào ngày thứ ba trốn trong nhà Lưu Ninh, Tề Vãn đã nhận ra rằng sự lựa chọn của cô quả nhiên rất khôn ngoan.
“Vãn Vãn, cô thực sự không xuống gặp anh ấy à?” Lưu Ninh chậm rãi bước đến cửa sổ và đưa cho Tề Vãn một ly nước trái cây.
“Nó không cần thiết.” Tề Vãn cầm lấy ly nước trái cây rồi uống một ngụm. Mắt cô vẫn rũ xuống, nhìn Lý Vỹ Quân đang hút thuốc bên xe ở tầng dưới. Anh ấy rất trầm lặng, chỉ hút từng điếu một, đôi khi đi loanh quanh một lúc, nhưng chủ yếu là dựa vào xe và im lặng.
“Hình như anh ấy có điều muốn nói với cô thì phải?” Lưu Ninh dựa vào cửa sổ, cụp mắt xuống nhìn.
“Đó là việc của anh ấy.” Tề Vãn ngước nhìn nước trái cây trong ly, uống thêm một ngụm nữa.
“Người phụ nữ...” Lưu Ninh mỉm cười bất lực.
“Anh có còn đau không?” Tề Vãn nhìn những vết bầm tím trên gò má của Lưu Ninh, không khỏi duỗi tay vuốt ve nó.
“Không còn đau nữa rồi.” Lưu Ninh dừng lại và mỉm cười.
“Tôi xin lỗi.” Cô vẫn cảm thấy tội lỗi.
“Không sao đâu...” Lưu Ninh nắm lấy tay cô và nói một cách hào phóng.
“Mà tại sao thời điểm đó hỗn loạn như vậy mà không có một nhân viên bảo vệ nào đến cơ chứ...” Tề Vãn cằn nhằn.
“Bảo vệ? Tề Vãn, đừng trêu tôi. Làm sao nhân viên bảo vệ dám can thiệp?”
“Vậy chẳng lẽ cứ để anh ta muốn đánh ai thì đánh hay sao?”
“Ai bảo anh ta là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh/3476302/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.