Sáng hôm đó, Tề Vãn dậy rất sớm. Cô mở mắt nhìn tấm rèm bị gió thổi, nhưng cô vẫn không thể bình tĩnh lại.
Đêm qua cô ngủ không ngon, đầu óc tràn ngập bóng dáng của Lý Vỹ Quân và lời tỏ tình ngọt ngào của Lý Tử Lục. Cô không biết mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào, có như kì vọng của cô không. Có vẻ như cô đã đánh giá quá cao Lý Tử Lục.
Nhìn đồng hồ báo thức kêu bên giường, gần đến giờ đi làm. Cô đoán Lưu Ninh không đợi nữa. Cũng không biết đêm qua Lưu Ninh có bị thương nặng hay không. Điều này khiến Tề Vãn thực sự áy náy.
Cô định gọi cho Lưu Ninh, bất lực nhìn điện thoại rồi lại ném sang một bên đứng dậy đi tắm, thay quần áo. Cô dự định quay lại công ty để xin nghỉ phép hàng năm từ bộ phận nhân sự. Cô thực sự cần được nghỉ ngơi cho thoải mái.
Khi trở lại công ty, Tề Vãn muốn xin Lý Tử Lục nghỉ phép trước, nhưng anh không đi làm, điều này vô tình lại giúp cô đỡ bối rối.
Tề Vãn đã trực tiếp đến bộ phận nhân sự. Theo quy định, cô phải gửi đơn xin nghỉ phép trước ít nhất một tuần. Vì thế mà bộ phận nhân sự đã từ chối yêu cầu đột ngột của cô. Trưởng phòng nhân sự là một gã đàn ông khó tính, mặc cho Tề Vãn năn nỉ gửi tận hai lần, còn lôi ra cả đống thành tích đã cống hiến 2 năm qua chưa 1 ngày nghỉ việc. Cuối cùng mới được chấp nhận.
Sau khi rời công ty, Tề Vãn không biết đi đâu cả. Nói đúng ra là cô không có tâm trạng để đi đâu. Cô gọi cho Lưu Ninh, nhưng anh ấy vẫn bận nên đành về nhà một mình.
Dành ra khoảng thời gian yên tĩnh suy nghĩ về tất cả những gì mà Lý Vỹ Quân đã nói đêm qua. Người đàn ông yêu cầu cô cho anh ấy một chút thời gian. Anh ấy nói không muốn để cô đi. Khi nói những lời này, Vỹ Quân đã ôm cô thật chặt. Tề Vãn không biết làm thế nào để diễn tả cảm giác lúc đó, chỉ biết là bản thân cô có một chút lo sợ.
Tề Vãn ngồi một mình trên ghế sofa trong phòng khách, cuộn tròn như một con mèo, cầm điều khiển trên tay, nhìn chằm chằm vào màn hình đầy bông tuyết, liên tục dùng ngón tay ấn vào các nút âm lượng, từ âm lượng lớn đến âm nhỏ nhất, và từ nhỏ nhất đến tối đa, lắng nghe âm thanh từ TV, giống như thủy triều của biển, thật là cô đơn.
“Ding Dong...” Tề Vãn bị giật mình bởi tiếng chuông cửa, lập tức nhảy khỏi ghế sofa, ra mở cửa.
“Sao... lại là anh?
Lý Tử Lục đứng ngoài cửa với gương mặt mệt mỏi.
“Thư ký của tôi đã yêu cầu nghỉ phép, nhưng với tư cách là một ông chủ, thậm chí tôi còn không biết?” Giọng nói của Lý Tử Lục rất trầm, dường như anh rất mệt mỏi.
“Ồ...” Đột nhiên Tề Vãn cũng không biết phải nói gì. Mặc dù cô đã bàn giao công việc cho người khác xong xuôi hết, nhưng dù sao cô cũng nên thông báo cho anh biết về chuyện đó.
Chính xác, cô quả thực ích kỉ và bướng bỉnh.
“Em không mời tôi vào nhà sao?”
Tề Vãn đứng nép sang một bên mời Lý Tử Lục vào nhà. Sau đó, cô đi vào bếp, rót cho anh một lý trà nóng.
“Thục Thần đã đến gặp em phải không?” Lý Tử Lục nhấp một ngụm trà, chậm rãi hỏi.
“Anh đến đây chỉ để hỏi chuyện này thôi sao?” Tề Vãn ngồi ở phía bên kia ghế sofa, trầm ngâm nhìn anh.
“Cô ta...” Lý Tử Lục mỉm cười bất lực, lấy ra một điếu thuốc. “Được không?”
“Tùy anh.” Tề Vãn chỉ vào cái gạt tàn trên bàn nói.
Lý Tử Lục châm lửa, nhấp một ngụm trà, nhả ra vòng tròn khói, nhẹ nhàng cau mày. Tề Vãn lặng lẽ nhìn anh, bằng cách nào đó, sự cô đơn giữa đôi lông mày của anh khiến cô nhớ đến Thục Thần.
“Em có... yêu anh ấy không?” Lý Tử Lục nhìn chằm chằm Tề Vãn, ánh mắt có chút kỳ vọng xen lẫn vẻ mệt mỏi.
Tề Vãn nhìn lại anh nhưng không muốn trả lời, cũng không biết phải trả lời như thế nào.
“Ha ha...” Lý Tử Lục lại cười, trong lòng đầy sự cô đơn. Nụ cười cũng trở nên kệch cỡm.
“Em có muốn biết về Giang Hiểu Ý không?
Tề Vãn không trả lời. Cô dựa vào ghế sofa cuộn tròn chân lại. Bộ dáng uể oải.
Liệu anh có nói cho cô biết không? Chỉ là cô không muốn nói chuyện vào lúc này.
“Khoảng bốn năm trước, chúng tôi đã gặp Hiểu Ý. Vào thời điểm đó, cô ấy vẫn còn là một sinh viên trường đại học kinh tế. Hiểu Ý là một cô gái đơn giản và thẳng thắn, lại rất đáng yêu...” Lý Tử Lục tiếp tục châm thêm một điếu thuốc sau đó tiếp tục, “Tôi thích cô ấy... Vỹ Quân cũng rất thích cô ấy, nhưng anh ấy không muốn tranh giành với tôi, nên tôi đã...”
“Chúng tôi đã ở bên nhau khoảng nửa năm. Những ngày tháng đó...rất đẹp...” Lý Tử Lục lại hít một hơi rồi nhả khói, giọng anh hơi khàn khàn.
“Nhiều ngày trôi qua, tôi thấy Hiểu Ý ngày càng yêu tôi. Nhưng ngược lại, tôi bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì điều đó. Cho đến một ngày, cô ấy tuyên bố với tất cả mọi người rằng sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn cùng tôi... Lúc đó, cô ấy cầu hôn tôi, nhưng tôi đã tuyệt tình nói ra lời chia tay với cô ấy. Tôi không muốn mình bị ràng buộc. Tôi vẫn còn muốn được rong chơi, không bị kiểm soát, đại loại là cảm giác như vậy... Sau khi chia tay, Hiểu Ý rất buồn. Vỹ Quân thấy vậy liền tức giận. Anh ấy đến tìm và mắng tôi, nhưng tôi không nghe, từ đó tôi bắt đầu càng thêm buông thả, đi trêu ghẹo những người phụ nữ khác... ”
Tề Vãn không nói gì, cô ngồi lặng lẽ, đầu hơi cúi xuống.
“Vấn đề đó... đó hoàn toàn là lỗi của tôi...” Lý Tử Lục dập tàn thuốc, nhấp một ngụm trà. “Đêm đó, Hiểu Ý đến gặp tôi. Không những tôi đã phớt lờ còn hăng say làm tình với những người phụ nữ khác ngay trước mặt cô ấy... Hiểu Ý rất tức giận, cô ấy đã lấy chìa khóa xe của tôi rồi lao ra ngoài.
“Tôi không biết, thực ra, đêm đó Hiểu Ý đến là để nói lời tạm biệt... Mọi thứ đều là lỗi của tôi ...” Giọng nói của Lý Tử Lục ngày càng khàn, thậm chí còn có chút nghẹn ngào.
“Đêm đó, Vỹ Quân lái xe khắp thành phố để tìm cô ấy. Anh ấy như một kẻ điên, còn tôi... vẫn chơi đùa với những người phụ nữ khác... khi tôi nhận được tin về vụ tai nạn của hai người họ, đã là sáng hôm sau...”
“Xe của Hiểu Ý va chạm với xe container. Xe của Vỹ Quân đâm vào sườn núi. Hiểu Ý tử vong ngay tại chỗ. Vỹ Quân đã hôn mê suốt ba tháng. Khi tỉnh dậy... anh ấy đã đóng cửa tự nhốt mình ở nhà một năm.”
Lúc này, Lý Tử Lục cười một cách đau khổ: “Tôi thật là một kẻ ngốc... Sau khi Hiểu Ý qua đời, tôi mới nhận ra tôi rất yêu cô ấy... nhưng tôi đã hại ch ết cô ấy...”
Sự im lặng kéo dài trong phòng khách.
Một lúc lâu sau, Tề Vãn thở dài:“Tôi buồn ngủ rồi muốn ngủ một lúc.”
Hiểu rồi, vậy thì sao? Từ đầu đến giờ, cô chỉ coi Lý Vỹ Quân như một người bạn cùng giường.
Tình yêu quá nặng nề đối với cô, và cũng không cần nó.
“Em có yêu anh ấy không?” Đôi mắt của Lý Tử Lục nhìn chằm chằm vào Tề Vãn.
“Tôi cá là em không trả lời được?” Giọng Lý Tử Lục đột nhiên trở nên nguy hiểm.
Tề Vãn đứng dậy nói: “Xin lỗi, anh Lý, đây là thời gian nghỉ phép của tôi.”
“Vậy sao?” Lý Tử Lục từ từ đứng dậy. Đột nhiên, anh nhanh chóng bước đến gần Tề Vãn.
“Anh...” Tề Vãn chuẩn bị rút lui thì Lý Tử Lục vòng hai cánh tay cơ bắp của mình ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.
“Chỉ cần em nói rằng em yêu Vỹ Quân, nhất định tôi sẽ để em đi...” Lý Tử Lục nhìn thẳng vào cô, đôi mắt rực cháy tràn đầy ham muốn.
Biết nói thế nào đây? Cô có yêu anh ấy không?
Cô có yêu anh ấy không?
Không, đừng yêu? Không, chính bản thân cô cũng không biết?
Làm thế nào để trả lời những điều mà thậm chí cô không thể tự trả lời?
Cô chỉ có thể lạnh lùng nhìn đáp lại Lý Tử Lục.
“Tôi nói cho em biết, trừ khi em nói rằng em yêu anh ấy, bằng không, tôi sẽ không buông tay. Tôi đã đánh mất tình yêu một lần. Lần này, tôi sẽ không lùi bước.” Giọng nói của Lý Tử Lục như đang cảnh báo Tề Vãn vậy.
“Tùy anh.” Tề Vãn nhẹ nhàng nói, cô cũng không thể chống cự được.
Cô không cần phải giải thích bất cứ điều gì với anh, bởi vì cô không hiểu, cô không hiểu tình yêu là gì.
“Hừ.” Lý Tử Lục buông cô, đi ra khỏi cửa.
Sau khi Lý Tử Lục rời đi, Tề Vãn đã ngồi trên ghế sofa cuộn người mệt mỏi trong một góc.
Màn đêm buông xuống. Tề Vãn không ngủ nổi muốn ra ngoài. Ánh sáng trong phòng khách của Lưu Ninh ở căn hộ đối diện vẫn sáng đèn, đã thu hút sự chú ý của cô.
Đột nhiên, như nhớ ra điều gì đó, Tề Vãn lao vào phòng, lấy balo ra, bỏ vào vài bộ quần áo rồi lao ra khỏi nhà.
Coi như cô đang tìm 1 lối thoát, cũng không sao cả. Lý Tử Lục đã đến, Lý Vỹ Quân cũng có thể đến? Nghỉ phép là để khiến cho bản thân được thư giãn. Cô không muốn cuộc sống của mình bị hủy hoại. Cô còn muốn tiếp tục được tự do.
Nhìn những vết bầm tím mờ trên gò má của Lưu Ninh, Tề Vãn cảm thấy hơi áy náy, nhưng vẫn đã cố gắng mỉm cười: “Tôi... Tôi có thể ở tạm phòng của anh vài hôm được không?”
Lưu Ninh sững sờ một lúc, sau đó cúi đầu xuống, nhìn vào chiếc túi du lịch trong tay Tề Vãn, cười hạnh phúc: “Thậm chí cô còn mang theo cả hành lý. Làm sao tôi dám từ chối?” Nói xong, anh ấy đưa tay ra kéo Tề Vãn vào nhà.
“Tôi xin lỗi... Anh có còn đau không?” Tề Vãn nhìn vào gò má của Lưu Ninh, đầy tội lỗi.
“Không sao, vết thương nhẹ thôi, một hai ngày nữa sẽ khỏi mà.” Lưu Ninh đặt túi hành lý của cô sang một bên rồi nói: “Có chuyện gì vậy? Người đàn ông đó lại đến làm phiền cô nữa à?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]