Nghe thấy thế, Tô Bối nhìn cô gái đang trang điểm cho mình trong gương, lại nhìn mặt mình được cô gái trang điểm, đôi mắt nhu hòa mấy phần, giữa ý cười nhợt nhạt thực sự lộ ra dịu dàng có thể nhấn chìm người ta.
“Ừm…”
Văn Uyển buộc tóc xong, dựa vào vai Tô Bối mỉm cười: “Sườn xám tôn lên mỹ nhân… Bên đập chứa nước sau núi có một rừng mai… Mùa đông đúng lúc hoa nở… Tới bên đó đi?”
Đôi mắt Tô Bối giật giật: “Được…”
…
Trong khoảng thời gian âm lịch thời tiết rét lạnh, đúng là mùa hoa mai nở rộ.
Văn Uyển khoác áo cộc tay màu trắng cho Tô Bối, không tính là quá lạnh.
Khi hai người đến sau núi.
Chỉ thấy hai người cơ thể thẳng tắp ngồi bên cạnh đập chứa nước, thường nói hai câu.
Nhưng mà Tô Bối cách hai người khá xa, không nghe rõ bọn họ nói gì.
Văn Uyển nhìn Tô Bối, vẻ mặt vui sướиɠ: “Đúng vậy đúng vậy… Chị dâu… Chính là loại ánh mắt này… Rất dịu dàng… Lại dịu dàng thêm chút nữa, tỏa ra chút nhu tình…”
Biểu cảm trên mặt Tô Bối cứng đờ, không dấu vết dời đi đặt tầm mắt lên người Văn Quốc Đống, nhìn cây hoa mai ở bên cạnh.
Vào đông ánh mặt trời phiếm lạnh lẽo, xuyên qua từng tầng mây chiếu lên người.
Trên cây mai có tầng tuyết mỏng, trên ngọn cây có nhiều đóa mai nở rộ trong rét lạnh, chẳng sợ không người tới xem.
Trong không khí có mùi hương thoang thoảng, khiến Tô Bối không khỏi nhớ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh-cong-tuc-loan-luan-/3464143/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.