Mùng 1 đến mùng 5.
Tô Bối ở Văn gia trên cơ bản không gặp la, dường như người Văn gia không cảm thấy kỳ lạ đối với chuyện này.
Lâm Quyên vẫn luôn không thấy bóng dáng, ngay cả Văn Lê giống như không nhớ tới mình còn có một người mẹ.
Văn gia vẫn luôn có khách xách đồ tới cửa, đều là mấy chị em dâu của Văn gia ra mặt tiếp đãi.
Đám tiểu bối trẻ tuổi, gần như là có thể trốn rất xa thì trốn rất xa.
Đám anh chị em họ không phải hẹn leo núi, thì hẹn nhau cùng chơi bóng, đánh bài nghe nhạc.
Chỉ có Văn Lê không yêu thích những hoạt động này, cũng không tham dự chuyện của mấy anh chị em, Tô Bối thấy rõ quan hệ xa cách của Văn Lê và những người này.
“Chị dâu… Hôm nay thời tiết không tệ lắm… Cùng nhau đi ra ngoài sưu tầm phong tục đi!”
Cô gái tóc punk thân thiện dán sát lại, kéo cánh tay Tô Bối lắc lư: “Mấy ngày nay em vẫn luôn không tìm được người mẫu thích hợp… Chị dâu giúp em đi…”
“Hửm? Người mẫu?”
Tô Bối vẫn luôn không tìm thấy cơ hội tiếp xúc với những người này, hiện giờ những lời này của cô gái xem như có được cái cớ.
“Em học hội họa… Người mẫu đứng đắn, nếu không có nhiều thời gian, vậy chỉ hai tiếng thôi…”
Tô Bối nhìn Văn Lê vẫn luôn đắm chìm trong trò chơi, nhỏ giọng nói: “Ông xã…”
“Đi đi, trở về sớm một chút…”
Văn Lê tập trung tinh thần chơi trò chơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh-cong-tuc-loan-luan-/3464142/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.