Chương trước
Chương sau
Miệng vết thương của hắn phục hồi thật sự nhanh và tốt lên từng ngày, ban đầu chỉ có thể nằm ở trên giường, cả người muốn động cũng không thể động, nhưng theo thời gian, một ngày, hai ngày... Nửa tháng sau đó, hắn có thể xoay người từ từ đứng lên đến chậm rãi có thể ngồi xuống, do hắn phục hồi nhanh nên ở những nơi khác của cơ thể những vết thương khác đều đã có những cải thiện, trừ bỏ hai chỗ nghiêm trọng nhất trên người, là đầu và ngực.

Những vết thương ở phía sau đầu, vài ngày đầu làm cho hắn cả đầu choáng váng, hoa mắt cho nên tính tình trở nên cáo gắt, thậm chí ngay cả việc chuyển động đầu cũng hầu như là điều không tưởng, vừa chuyển động sắc mặt liền trắng bệch, may mắn là tình huống như vậy trong vòng một tuần sau liền đã được cải thiện.

Bởi vì vết thương của hắn nằm ở phía sau đầu, Nhan Thủy Nhu nhờ Toàn bá hỗ trợ giúp đỡ cạo bỏ phần tóc ở đó, cho nên mỗi khi giúp hắn gội đầu, nhìn đến cái chỗ trống kỳ quặc phía sau gáy, nàng đều không thể nhịn cười được, sau đó chọc hắn nổi cáu, phát hỏa. Hắn có tính cách thực cổ quái, rõ ràng là kiêu ngạo xấc xược, tính tình xấu đến chết đi được, lại luôn bày ra một vẻ mặt, bộ dạng "Đều là nàng sai, là nàng chọc tới hắn", làm cho nàng mỗi lần đều cảm thấy bộ dạng tức giận của hắn rất thú vị, có thể là biểu hiện trên mặt của nàng quá rõ ràng, nên lại làm cho hắn càng thêm nổi giận đùng đùng.

Bất quá hắn là bệnh nhân, nàng cũng không dám khiêu khích chọc hắn quá mức, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc hắn phát hỏa.

Về phần vết thương ở ngực, bởi vì quá gần tim nên mất máu quá nhiều, bởi thế nó nhất định rất nguy hiểm, bất quá nàng hái lá thảo dược đắp lên, cầm máu rất hữu hiệu, hơn nữa về sau nàng lại chịu khó siêng năng giúp hắn thay thuốc, dốc lòng chăm sóc, chăm sóc tối đa, vết thương ước chừng rộng cỡ cả bàn tay kia cũng dần dần khép miệng lại và được chữa lành.

Ngay khi hắn có thể bắt đầu ăn cơm, Toàn bá liền quay qua luôn miệng nhắc nhở nàng mau mau đưa hắn chuyển sang nhà mình bên kia tĩnh dưỡng. Nhưng mỗi lần Toàn bá nhắc tới, nàng đều vô tri vô giác tỏ ý kháng cự, luôn miệng nói muốn chờ hắn có tiến triển tốt hơn, dù cho một chút cũng được, chờ tới bây giờ hắn có thể ở trên giường tự mình xoay sở ngồi được, nàng liền viện cớ nói còn phải đợi cho hắn có thể xuống giường đi được thì mới có thể.

Điều này quả là có chút kỳ quái, chính nàng cũng không thể lý giải được, giống như chính là bởi nàng có chút luyến tiếc.

Làm sao lại có thể như vậy được? Nàng từ khi nào thì bắt đầu cảm thấy muốn cùng hắn ở chung một chỗ, ngày ngày như vậy, lại làm cho chính mình có cảm giác chờ mong, cho dù hắn đối nàng rất hay phát hỏa, nàng cũng hiểu được, hắn với dáng vẻ chật vật kia cũng thực đáng yêu, nàng vì sao lại...

"Nàng còn muốn quấn ta bao lâu nữa?" Một tiếng nói lạnh lùng cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của nàng.

Nàng định thần nhìn lại, khuôn mặt ngay lập tức ửng hồng,"Thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nàng đang thay thuốc ở chỗ vết thương ở ngực cho hắn, sau đó lại một lần nữa đem băng bó lại, trong lúc băng bó, để tâm trí phiêu du, đem băng gạc vòng đến tận bụng của hắn cũng chưa phát hiện ra, nhìn hắn nửa người trên bị nàng bao lấy ngay cả một kẽ hở cũng không có, như vậy thật sự là.... Quả có chút buồn cười.

Chú ý tới nàng bên khóe môi hơi hơi cong lên cười. Đôi chân mày trên khuôn mặt anh tuấn của hắn nhíu lại,"Nàng là cố ý, hửm?"

"Không, chắc chắn là không có rồi." Nàng ngay lập tức nhanh chóng đem những dải băng bao quanh người hắn một vòng lại một vòng cởi bỏ ra, đều là do chính nàng suy nghĩ có chút mơ mộng ảo tưởng chuyện tình cảm, mới có thể trở nên thất thần.

"Nàng còn cười trộm, còn nói là không có?" Sắc mặt hắn trầm xuống, đối với tiểu nữ nhân này thật là có vài phần nhẫn nhịn chịu đựng, trong khoảng thời gian này nàng luôn có vẻ lén lút khi nhìn hắn mà cười trộm, hắn biết chính mình hiện tại với cái bộ dạng này thật sự là ngu ngốc khó coi chết đi được, muốn động cũng không thể động, trên đầu, trên người đều quấn đầy băng, ngay cả mái tóc cũng bị nữ nhân này làm cho... Đáng chết, dám thừa lúc hắn không có cách nào phản kháng liền đối hắn muốn làm gì thì làm, hắn thật sự là hận chết loại sự tình không thể tự chủ này, cũng không thể có biện pháp hành động nào bởi cảm giác vô lực.

"Không có mà." Các ngón tay nàng đem những đoạn băng gạc dư thừa cắt bỏ, khéo léo thắt gút xong, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ băng bó.

"Băng bó khó coi như vậy mà lại còn thất thần, hừ."

Miệng hắn thật xấu nha, Nhan Thủy Nhu không nói gì nhìn hắn, sau một lúc lâu lên tiếng,"Huynh xem, huynh nhìn thấy ta làm sai, sao lại không nói sớm?"

Hắn lập tức trầm mặc, bên tai đột nhiên có cảm giác nóng lên, cố dùng sức ngoan cố trừng lại nàng,"Là nàng thất thần, vì sao ta phải nói?" Hắn dùng tiếng la lớn át đi để che giấu chính mình có cảm giác chột dạ, bối rối lẫn hoảng hốt.

Vì sao không nói sớm ư, hắn chẳng lẽ nói ra là hắn bởi vì nhìn ngắm nàng, nhìn đến nỗi tâm trí hắn cũng phiêu du trôi đi mất, cho nên không thể phát hiện sao? Mỗi lần nàng ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt của hắn luôn không tự giác mà nhìn nàng chăm chú, mỗi một động tác cử động thật nhỏ, mỗi một biểu hiện trên gương mặt nhỏ bé của nàng, hắn đều muốn được xem xét đánh giá một cách thật sự nghiêm túc.

Cặp chân mày của nàng mảnh mai, mềm mại vô cùng tinh tế, như là dùng bút vẽ lên, cân xứng hài hòa, thanh lệ mười phần.

Hắn thích nhìn vào đôi mắt nàng, cặp mắt trong suốt, sáng lấp lánh, ánh lên vẻ thuần khiết rạng rỡ, lại hầu như luôn bị hai hàng mi dày và dài nhưng cũng rất mềm mại nhẹ nhàng buông xuống che khuất, bởi vì nàng vẫn thường hướng ánh mắt chuyên chú tập trung vào việc chăm sóc cho vết thương trên cơ thể hắn. Hắn cũng thích nhìn vào đôi môi của nàng, căng mọng, trắng hồng mà cũng mềm mại như làn nước trôi.

Làn da của nàng phi thường tốt, trắng hồng, mềm mượt như da của tiểu hài tử, khi nhìn nàng, hắn đều phải thực cố gắng lắm mới có thể khống chế bàn tay của mình không chạm vào cái cằm nhỏ nhắn, cái cổ trắng muốt, và sau đó là... Mỗi lần nhìn đến nơi đó, hắn liền không tự giác cảm nhận toàn thân đau đớn đột nhiên thu hồi ánh mắt, vì chính mình, tại nơi nào đó cũng đang nóng rực cùng đau đớn âm thầm mà cắn răng chịu đựng, lần này cũng không phải là ngoại lệ.

Nàng thất thần ư, vì sao hắn lại cũng giống vậy?

Quên đi! Nàng làm toáng lên, thế nhưng hắn lại bày ra cái bộ dạng trầm mặc, nam nhân này tính tình cùng miệng giống nhau, đều xấu, nàng tính tình ôn nhu căn bản không phải là đối thủ của hắn, thôi thì trực tiếp nhận thua cho rồi, nàng với tay lấy chén thuốc ở bên cạnh,"Thuốc hiện giờ đã không còn nóng, có thể uống được rồi." Đưa qua cho hắn, hắn lại dương mắt lên nhìn nàng chằm chằm.

"Làm sao vậy?"

"Ta làm thế nào mà tự mình uống được?"

"Huynh hiện tại vết thương đã muốn hồi phục hơn phân nửa, hơn nữa lại không có bị thương tổn nơi cánh tay......"

"Tay vừa chuyển động liền tác động làm ảnh hưởng tới miệng vết thương." Hắn bày ra bộ mặt nghiêm túc lạnh lùng cắt ngang lời nàng.

Làm sao có thể vô lý như vậy? Rõ ràng có khi nàng không có ở bên cạnh hắn, chính hắn cũng có thể rót nước tự uống, như thế nào hiện tại lại thành ra như vậy! Nhan Thủy Nhu nhìn hắn, thật sự đối với hắn không có cách nào khác, thở dài, đành dùng thìa múc từng miếng thuốc, đút vào miệng cho hắn nuốt xuống.

Hắn cố gắng khống chế khóe môi không được cong lên quá rõ ràng, miễn cho bị nàng phát hiện ra, lại không biết chính mình sớm đã bị người nhìn thấu.

Rõ ràng là trong đôi mắt đang chớp lia lịa kia có bao nhiêu là vẻ đắc ý, rõ thật là nhìn không ra mà, hắn lớn như vậy mà tính khí đến là trẻ con...... Nhan Thủy Nhu từng chút từng chút đút hắn uống thuốc, hắn là một nam nhân so với những người mà nàng đã gặp qua thì hắn nhìn tuấn tú nhất, một nam nhân trưởng thành tuấn tú như vậy không biết có tính là tội lỗi hay không, cho dù bị thương, cũng không hề tổn hại chút nào đến vẻ tuấn mỹ của hắn. Bởi vì không thể cử động, nên lúc này hắn thực ngoan ngoãn, giống như đứa nhỏ to xác, đầu quấn kín băng, sắc mặt tái nhợt, xanh xao làm đôi mắt càng thêm tối hơn, sẫm màu, loại thể trạng bị bệnh của một mỹ nam, nhìn hắn như vậy, lòng của nàng hỗn loạn, rối tinh rối mù.

Kỳ thật, hắn cũng sẽ sợ hãi chứ? Cảm giác vừa tỉnh lại, sau đó phát hiện chính mình hoàn toàn mất đi trí nhớ, không biết mình tên gọi là gì, không biết chính mình từ đâu tới đây, ngay cả cử động, muốn làm gì đều hoàn toàn phụ thuộc vào người khác.

Mà hắn như vậy, một nam tử tâm cao khí ngạo, đối mặt với chuyện mất trí nhớ, chỉ e chuyện này khả năng chấp nhận so với bất luận kẻ nào khác cũng đều khó hơn, vậy mà hắn đổi lại chỉ là im lặng, không nói một lời.

Rất kỳ quái, trong kịch nam trung hoặc là trong các cuốn sách chẳng phải là đều xuất hiện loại tình huống như vậy sao, đối mặt với cái loại này mọi người tất thảy đều là gào thét rống to lên đến khàn cả giọng, biểu đạt ra tâm trạng thống khổ sâu sắc. Còn hắn ngược lại rất bình tĩnh tiếp nhận thực tế, không ầm ỹ, không nháo, thậm chí ông trời a, cả ngày trời sau khi biết được điều đó, hắn ngay cả than một tiếng cũng đều không thấy. Hắn thật sự quá mức im lặng, nàng ngược lại không dám đi hỏi hắn, không dám hỏi sau nhiều ngày nghỉ ngơi như vậy, hắn có hay không khôi phục một chút trí nhớ, không dám hỏi hắn đối với loại sự tình này về sau có hay không kế hoạch gì?

Đối mặt với loại sự việc quan trọng như vậy, hắn phi thường trầm tĩnh, ngược lại đối với một ít việc nhỏ nhoi thì lại tính toán chi li, nhất định phải chọc cho nàng tức giận thì hắn mới thật cao hứng. Nghĩ đến những ngày này, hắn thường đem mọi chuyện làm cho xấu đi, chọc cho nàng bực mình phản kháng lại, miệng hắn bất giác để lộ ra ý cười, thật sự là, so với tiểu hài tử không khác nhau là mấy.

Hắn thực hợp tác, chỉ cần là nàng bưng thuốc tới, hắn tuyệt không nói hai lời uống cạn sạch. Chỉ cần là nàng đến bôi thuốc thay băng, hắn ngay cả mày cũng không nhíu, mặt cũng không nhăn một chút, để mặc cho nàng tùy ý đùa nghịch.

Đôi lúc nàng có việc không thể trì hoãn, nàng sẽ thỉnh Toàn bá đến hỗ trợ, Toàn bá lại chuyên ở sau lưng nàng bày tỏ oán giận than phiền, ông bảo rằng trong cuộc đời mình chưa từng gặp qua nam nhân nào có tính tình tệ hại như hắn, đúng là thối nam nhân, không xứng đáng, lại cũng không muốn làm. Cho nên trải qua vài lần sau, chuyện của hắn, nàng liền hoàn toàn không giao cho ai khác, mà hắn tuy rằng luôn dùng miệng châm chọc, làm cho nàng bực mình, nhưng đối với nàng mà nói, hắn cũng được coi như là một bệnh nhân thực ngoan.

Cái loại cảm giác này, lại tới nữa...... Hắn nhìn nàng ngồi bên cạnh, dùng miệng thổi thuốc mà mỉm cười, trong lòng có loại cảm xúc không thể tả nổi, có cả thỏa mãn lẫn vui sướng, hắn thích loại cảm giác được nàng toàn tâm toàn ý chăm sóc, lau người, thay quần áo, thay thuốc, băng bó, cho uống thuốc cũng như đút cơm cho ăn, làm mọi việc cho hắn những việc mà hắn có thể làm, hay không thể làm, nàng đều nhất nhất vì hắn mà làm.

Hắn chính là mất đi trí nhớ, nhưng may mắn không có bỏ lỡ mất đi cảm giác, bọn họ trong lúc đó, giống như có một số loại hiểu biết nào đó tồn tại giữa họ. Hắn trong tiềm thức, lý trí luôn luôn tự nói với chính mình, hắn không thích loại cảm giác cổ quái này, nhưng hắn cũng không có cách gì có thể khống chế loại cảm giác này, không thể khống chế ánh mắt của mình luôn muốn dõi theo nàng, cũng không thể khống chế nội tâm cũng như suy nghĩ của chính mình luôn hướng đến nàng.

Nàng tính tình thuần lương, ôn nhu như nước, cũng không phải là một nữ tử đặc biệt xinh đẹp, nhưng nàng bên môi luôn nở nụ cười, cho tới bây giờ đều là thanh thoát nhẹ nhàng, làm cho người ta trái tim cũng như tâm tính đều theo vẻ mặt tươi cười kia có cảm giác nhẹ nhàng mà sảng khoái.

Hắn nhớ rõ chính mình trong lúc ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, bàn tay của nàng cẩn thận chăm sóc, mềm mại mà tinh tế. Còn có cặp mắt kia thật to tròn, trong sáng, khóe miệng khi cười cong lên rạng rỡ tựa như bầu trời đầy sao sáng không một gợn mây đều cùng một dạng giống nhau.

Hắn thích trêu chọc nàng, nhìn nàng biểu tình ra một vẻ mặt tức giận, bất bình mà không nói điều gì, nhìn nàng lệ ướt tràn mi. Hắn nhất định chưa từng có thời gian quan sát một nữ tử quá lâu, cặn kẽ như vậy, hắn nhìn nàng, nhìn lại chính mình có một loại cảm thụ mới mẻ, sung sướng, cho dù mất đi trí nhớ, nhưng hắn khẳng định chính là cảm giác này.

Một chén thuốc, trên thực tế không mất quá nhiều thời gian để uống, nhưng là hai người lại đều thất thần, động tác cho ăn kia càng ngày càng chậm, uống thuốc cũng càng uống càng chậm, vì thế thìa đã đến bên môi hắn cũng dừng lại thời gian càng ngày càng dài. Ánh mắt bọn họ nhìn nhau cũng không vô thứ mà dây dưa cùng một chỗ, mắt hắn đen sâu thẳm cùng mắt của nàng trong suốt, cả hai người nhìn nhau, không khí ngưng trọng, vô cùng ái muội.

Hắn chậm rãi nâng cánh tay lên, nhìn chằm chằm vào đôi má nàng đang ửng hồng, rốt cục, nắm lấy cánh tay nàng đang cầm thìa.

Nét ửng hồng trên má nàng lại càng rõ hơn, lan rộng ra, nàng muốn giãy dụa tránh đi lại bị tay hắn nắm gắt gao tránh không được, mắt nàng không dám cùng mắt hắn đối diện, hoảng hốt cúi đầu, không nghĩ lại thắng không nổi chính mình trong tim có khao khát, lại lần nữa nhìn lên; Đôi mắt của hắn như có ma lực hấp dẫn nàng, thẳng tắp, sáng rực như muốn dùng ánh mắt để nhìn xuyên thấu những suy nghĩ được giấu kín ở chỗ sâu nhất trong lòng họ.

Hắn cổ tay có chút khó khăn, thoáng dùng sức, đem nàng chậm rãi kéo lại gần chính mình, nàng hẳn là muốn giãy dụa, như thế nào đều không thể cử động, có lẽ đã sớm đầu hàng bởi hắn cố ý quyết tâm phải kéo nàng lại gần để gần gũi nàng hơn.

Môi của hắn từng chút từng chút một tiến lại gần nàng, gần đến nỗi họ có thể cảm nhận được hơi thở cũng như lượng hơi nóng tỏa ra từ da thịt của đối phương, hắn ngửi thấy được hương thơm tỏa ra từ cơ thể nàng, hương thơm chỉ duy nhất thuộc về nàng, đó là làn hương tự nhiên của da thịt nàng, tỏa ra thoang thoảng, tầm mắt của hắn dừng lại ở môi nàng, đôi môi mềm mại lẫn ôn nhu, luôn luôn tại nơi đó hấp dẫn hắn, quyến rũ hắn...

Hắn hôn lên đôi môi của nàng, thoáng mát, mềm mại, mang theo hương vị ngọt ngào.

"Nhan nha đầu, Nhan nha đầu!"

Nghe được bên ngoài có tiếng kêu to, nàng đột nhiên giật mình mở to mắt, bật dậy hoảng hốt đẩy hắn ra.

"Chết tiệt!" Hắn ôm lấy ngực nặng nề ngã xuống giường, sắc mặt trắng bệch, trán toát ra mồ hôi lạnh.

"A, thực xin lỗi, thực xin lỗi." Nàng chén thuốc trong tay cũng cầm không nổi trục tiếp rơi xuống đất, nát vụn, nàng cũng chẳng thèm quan tâm thu dọn, vội chạy nhanh lại cúi người xuống xem xét vết thương của hắn, nhất thời hít vào một ngụm khí lạnh, há hốc miệng, vừa mới thay băng cho hắn, vết thương đã muốn lành, giờ thì hỏng rồi, miếng băng trên đã rỉ máu từ vết thương, miệng vết thương của hắn nứt ra rồi.

Đều tại nàng làm sai! Đôi mắt nàng đẫm lệ, nước mắt chực trào ra, "Thực xin lỗi."

Hắn hít vào thật sâu, cắn răng nhịn xuống đau đớn. Nhìn hắn đau đến sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, nàng cảm thấy trong lòng thật khổ sở đau đớn, gấp đến độ nước mắt từng giọt từng giọt theo hốc mắt mà rơi xuống.

"Nàng, khóc cái gì......" Hắn cố gắng một lúc lâu mới thốt ra lời:"Ta còn chưa có chết."

"Ta......"

"Nhan nha đầu, ta ở bên ngoài gọi con đã nửa ngày, như thế nào cũng không lên tiếng?" Trương Đông Toàn đẩy ra cửa phòng đi đến, nhìn đến một vùng bừa bãi lộn xộn dưới đất, còn có Nhan Thủy Nhu đang khóc, lập tức lớn tiếng hướng hắn quát:"Xú tiểu tử, có phải hay không ngươi lại khi dễ nó? Ta chỉ biết, cứu ngươi trở về vốn không có......"

"Toàn bá." Nhan Thủy Nhu vội vàng lau nước mắt,"Không,huynh ấy không có khi dễ con."

"Vậy coni khóc cái gì?" Trương Đông Toàn căn bản không tin,"Ta đã nói không thể cho hắn ở lại cạnh con tại nơi này, rất kỳ cục."

"Toàn bá, là con không cẩn thận làm bể chén thuốc, lại làm cho huynh ấy miệng vết thương mở rộng ra, cho nên mới cảm thấy ngượng ngùng." Nàng nhanh giải thích, miễn cho Toàn bá hiểu lầm.

"Phải không?" Hoài nghi nhìn lại tên nam nhân đang nằm ở trên giường, quả nhiên nhìn đến vết thương ở ngực hắn đã nhuộm đỏ cả lớp băng, ân, xem ra là sự thật, hoàn hảo không phải tiểu tử này khi dễ Nhan nha đầu, bằng không ông nhất định sẽ làm cho hắn biết thế nào là lễ độ.

"Trước đừng nói nữa." Nhan Thủy Nhu cũng nhìn đến hắn, một ngực đầy máu đỏ tươi,"Giúp hắn cầm máu quan trọng hơn." Nàng động tác nhanh chóng mang dược thảo cùng băng gạc đến, đem đoạn băng gạc vừa được băng bó cẩn thận cởi bỏ, nhìn đến chỗ vết thương đã muốn thu hẹp miệng lại lần nữa bị hở ra, làm cho nàng nước mắt nhịn không được lại rơi xuống, tay nàng run run, thanh âm tắc nghẹn cố gắng nuốt xuống:"Thực xin lỗi."

"Ta...... Không muốn nghe thấy ba chữ đó nữa."

"Xú tiểu tử, ngươi cho chính mình là đại thiếu gia sao? Còn......" Hắn lạnh lùng liếc mắt đảo qua một cái, làm cho Trương Đông Toàn cả người cứng đờ, sửng sốt không nói nên lời, Trương Đông Toàn ngay lập tức lại một lần nữa cố trừng mắt lại,"Ngươi muốn đùa giỡn cái gì, muốn bắt nạt con bé sao? Ta nói, có ta ở đây, ngươi đừng hòng mơ tưởng chuyện khi dễ Nhan nha đầu, ta vẫn luôn coi con bé như con gái mà đối đãi."

"Quái lão nhân." Hắn hừ nói, cắt ngang lời Toàn bá, vẻ thực sự mất kiên nhẫn.

"Ngươi......"

"Tốt lắm, được rồi, Toàn bá, con thực sự không có việc gì, ngài không cần như vậy, chạy qua chạy lại đến xem con." Đối với hai người này, một già một trẻ nàng thật sự cảm thấy thực bất đắc dĩ, Toàn bá luôn lo lắng nàng bị khi dễ, cho dù ở bên ngoài làm ăn, trong lúc làm việc cũng thường hướng bên này chạy qua. Mà hắn, cũng một cái đầu, đối mặt Toàn bá căn bản là một chút tính nhẫn nại cũng đều không có, nói chuyện nghe không lọt tai, luôn chọc Toàn bá nổi giận dọa đánh.

"Không được! Vạn nhất con bị khi dễ thì làm sao bây giờ?"

"Lại không có quan hệ gì đến ông." Hắn thì thào nói nhỏ.

"Ngươi nói cái gì?" Lão nhân gia tai cũng không còn thính nữa, nghe không rõ lắm hỏi lại.

Nhưng mà nàng nghe được, chớp mắt nhướn mày, hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, mang theo một chút thẹn thùng cùng giận dữ nói:"Đừng có nói nữa, bằng không sẽ bỏ mặc huynh, không băng bó nữa."

Lực chú ý của hắn đã thành công bị nàng thu hút vì tức giận làm cho dung nhan càng trở nên kiều diễm, quyến rũ, hắn yên lặng nhìn nàng, quả nhiên ngoan ngoãn trầm mặc, trong mắt chỉ có nàng, nhìn đến nỗi đã biến tai nàng từ từ toàn bộ chuyển thành màu hồng.

Ân, hắn, nơi đó có cảm giác căng cứng lên, nàng... khẳng định là chỗ đó cũng giống nhau... ngọt... Chết tiệt, thân thể hắn nóng quá, đều là do lão quái nhân này phá hư!

Bởi vì miệng vết thương lại vỡ ra lần nữa, cho nên khả năng phục hồi bị chậm lại, mà miệng vết thương của hắn là do nàng làm hại bị mở ra, cho nên Nhan Thủy Nhu vô cùng áy náy, cũng càng thêm cẩn thận chăm sóc hắn, ước chừng qua hai mươi ngày, hắn mới có thể chậm rãi xuống giường đi lại.

Nàng giúp đỡ hắn từng bước một đi tới đi lui ở trong phòng, hắn cũng thực cố gắng làm cho chính mình đi lại càng ngày càng ổn, mãi cho đến trán toát ra mồ hôi lạnh cũng còn không chịu dừng lại.

"Nghỉ ngơi một chút đi." Nàng ôn nhu nói.

"Ta nghĩ nên đi ra ngoài đi dạo một chút." Hắn nhìn qua song cửa sổ hướng ra bên ngoài, thấy ánh nắng mùa xuân tỏa sáng đến chói mắt.

"Bên ngoài có gió, huynh hiện tại không thể trúng gió."

"Ta muốn đi ra ngoài." Hắn hạ thấp tầm mắt nhìn nàng, trong đôi mắt đen sâu thẳm hiện lên khát vọng.

Nàng mềm lòng nhượng bộ, hắn hơn một tháng nay đều ở trong phòng, bị mắc kẹt tại đây, sự thay đổi này là ai cũng đều buồn chán đến muốn nổi điên rồi, nhưng hắn chưa từng hướng nàng oán giận hay phàn nàn, nói quá một câu hoặc là phát hỏa, hắn, kỳ thật, là một bệnh nhân thực ngoan, đã ngoan như vậy, cũng nên có thưởng.

"Được rồi, bất quá chỉ có thể đi ra ngoài một chút thôi nha."

"Được." Nụ cười tươi của hắn so với ánh nắng tỏa sáng bên ngoài còn muốn sáng hơn, ánh mắt hắn lóe sáng, cúi đầu rất nhanh ở nàng bên má hôn một cái, ngẩng đầu, nhìn nàng lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, hắn ý cười trên môi càng rõ ràng,"Mau, chúng ta đi ra ngoài."

Đây là lần thứ hai hắn hôn nàng.

Sau ngày hôm đó, hắn không có hôn nàng nữa, nhưng bọn họ nhìn vào mắt nhau ngày càng nhiều hơn, ánh nhìn càng chăm chú thì ánh mắt lại càng ngày càng giằng co, càng ngày càng nóng bỏng, mỗi lần không cẩn thận vô tình ánh mắt chạm nhau sẽ biến thời gian thành dài như vô tận, loại tình huống này bọn họ đều không thể khống chế được, cũng vô lực thay đổi, điều gì đó kỳ diệu đang xảy ra, phát triển tồn tại trong mối quan hệ của họ, một điều gì đó không rõ ràng, không có tên gọi, mơ hồ nhưng lại rất chân thật, bọn họ đều có thể cảm nhận được nó.

Nàng khi đối mặt với hắn, càng ngày càng tâm phiền ý loạn cũng càng ngày càng thẹn thùng. Mà hắn khi đối mặt với cái nhìn của nàng, ánh mắt cũng càng ngày càng nóng rực như muốn thiêu đốt tất cả, chỉ cần có nàng ở gần, hắn liền không khống chế được nhất định sẽ nhìn theo nàng, mong ngóng nàng.

Nàng giống như, có vẻ cũng thích hắn.

Giúp đỡ hắn đi ra ngoài hít thở không khí, nàng đột nhiên hiểu được điều này, nước mắt không khống chế được nhanh chóng từ trong đáy mắt trào ra, làm cho hốc mắt có cảm giác đau nhức, nàng lặng lẽ lén lút hít vào, chế ngự loại cảm giác này, cái cảm giác xúc động muốn trào ra.

Nàng không thể thích hắn, tuyệt đối, tuyệt đối không thể thích hắn.

Trước không nói, bọn họ chính là bèo nước tương phùng, ngắn ngủi gặp nhau, thời gian qua đi họ rồi sẽ có lúc chia lìa. Chỉ là thân phận của hắn, tuy rằng không thể hoàn toàn khẳng định, nhưng hắn khả năng chính là một tiểu vương gia, mà nàng bất quá cũng chỉ là một cái cô nương thôn dã, hắn nếu là trước kia, căn bản là sẽ không đem nàng để vào mắt, hiện tại bị thương, mất trí nhớ, đối với nàng có nảy sinh chút cảm giác, liệu tương lai hắn khôi phục trí nhớ, có thể hay không cho rằng chính mình từng động tâm như vậy đối với một nữ tử dân gian thực đáng xấu hổ? Nếu như vậy, nàng có thể chịu đựng được sao, thực sự không thể chịu được.

Nàng tốt nhất coi đây là giấc mộng đẹp, ước mơ của nàng giản dị chỉ là tìm một nam nhân bình thường, thành thật một chút, thân thể khoẻ mạnh, bình thản sống chung với nhau, cùng nàng cày ruộng, thổi cơm, cùng nhau trồng rau, nuôi gà, cuộc sống tự cung tự cấp, cùng sinh vài hài tử nhu thuận đáng yêu, cứ như vậy cả đời cũng là loại chuyện tình vui vẻ hạnh phúc.

Cuộc sống của nàng chưa từng có mong muốn cùng hắn gặp mặt kết giao, cũng không có ý nghĩ không an phận muốn trèo cao, điều nàng mong muốn duy nhất chính là một hạnh phúc chân chính, bình thường mà thôi.

Người giống như hắn, tuyệt đối không phải là bình thường, cho dù hắn hiện tại mất trí nhớ, hắn cũng không có khả năng ẩn giấu thân phận cả đời, cùng nàng sống trong núi, tại thôn nhỏ hẻo lánh này; khí thế cao ngạo vương giả của hắn cùng nơi này hoàn toàn là bất đồng, điểm này đến ngay cả Toàn bá cũng đã nhìn ra, ông vẫn thường cùng nàng nói lai lịch của hắn tuyệt đối không hề đơn giản, hỏi nàng có hay không rước vào mình cái đại phiền toái.

Nàng nếu cùng hắn đã không có khả năng, như vậy cần gì phải bắt đầu?

Nàng như thế nào lại có thể liền khinh địch như vậy, dễ dàng buông lỏng bản thân mà yêu hắn? Dễ dàng ư, kỳ thật có thể nào không dễ dàng được, hắn như vậy, một nam tử quá có sức hút, rất khó làm cho người ta không thể không ái mộ, khó có thể cưỡng lại được mà bị cuốn hút vào, nàng ngồi trên chiếc ghế nhìn chằm chằm vào khoảng không, phơi mình dưới cái nắng của mặt trời, trong lòng vừa có cảm giác cay đắng lại vừa ngọt ngào.

Hắn tuy rằng tính tình cùng miệng giống nhau, đều xấu, nhưng bị trọng thương như vậy còn chưa có rõ nguyên nhân, nhưng không bao giờ vì cơn đau mà trở nên giận dữ khó chịu hay trở thành một bệnh nhân khó hầu hạ. Nàng trước kia cùng tôn đại phu làm nghề y, gặp qua nhiều nam nhân chỉ bởi vì miệng vết thương đau đớn mà đối với người nhà hoặc thê tử chửi ầm lên, thậm chí còn động thủ, hơn nữa hắn lại mất trí nhớ... Loại sự tình này, gặp phải người khác đã sớm chịu không nổi, thế mà hắn lại âm thầm nhịn xuống, không giận chó đánh mèo gây hại cho người. Còn có, mỗi lần hắn nhìn bộ dạng của nàng, chuyên chú cùng si mê, lửa nóng lại bùng lên, ánh mắt như vậy, nàng phát hiện bản thân cũng không chán ghét, ngược lại có chút vui sướng, vui mừng hắn là đang nhìn nàng.

Nàng muốn mỗi thời mỗi khắc đều được ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn, thậm chí cả khi hắn thường xuyên thích thú dùng miệng nói xấu mọi chuyện chọc nàng tức giận, nàng vẫn là nhịn không được mà bị cám dỗ đến gần hắn. Nàng thật sự yêu hắn, chỉ trong một tháng ngắn ngủn liền thích hắn, yêu hắn, một cảm giác thật lạ lùng.

Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận được sự tươi mát của đất ẩm và không khí trong lành xộc vào mũi, ánh nắng chiếu rọi vào mắt hắn mang đến sự ấm áp, những lo lắng, bất an, hết thảy đều biến mất, đến ngay cả làn gió nhẹ cũng mang theo hương vị của nắng ấm, đã bao lâu rồi hắn không được đắm mình trong ánh sáng của mặt trời cùng làn gió nhẹ, đã bao lâu rồi hắn không được ở giữa thiên nhiên, cứ như vậy ngồi yên tĩnh cảm nhận vẻ đẹp tự nhiên của cuộc sống, đời người, có bao nhiêu năng lực mà lại phải gượng ép chính mình?

Mở mắt ra quan sát, hắn cẩn thận, tinh tế đánh giá nơi mình ở hơn một tháng qua.

Chỗ họ ở, căn nhà một bên dựa lưng vào một vách núi cao, bên ngoài nhìn ra là một mảng rừng tất cả đều là tre, trúc nồng đậm mùi hương của núi rừng, hàng rào bằng tre ngăn cách rừng cây và ngôi nhà, bên trong có một khoảng sân. Phòng ốc sạch sẽ gọn gàng, khoảng sân rộng vô cùng, ngôi nhà phòng ở được làm hoàn toàn bằng gỗ, ba gian phòng ốc liền kề bên nhau, gian nhà giữa kia là gian phòng lớn nhất, là nơi ngủ của hắn được thông với một gian phòng ngủ nhỏ hơn, nàng mấy ngày này đều ngủ tại đó, rất gần hắn, hơn nữa cũng là để tiện chăm sóc hắn.

Khoảng sân rộng bên trong, bên trái còn có một giếng nước được làm từ những tảng đá xanh, bên phải là mảnh vườn nhỏ toàn một màu xanh của rau tươi được chăm sóc kỹ càng, chúng cũng được bao bọc bởi một hàng rào, còn có những con gà mái và những con gà con ở bên cạnh mổ những hạt giống, này con gà có màu đen, màu vàng, còn có con tam hoa, mỗi con gà con đều nhỏ nhắn tròn vo lại mập mạp, những cái mỏ màu vàng nhạt tranh nhau mổ lên những cái rễ cây ra sức kéo nhưng rõ ràng khí lực không đủ, những cái rễ cây theo miệng chúng trượt ra ngoài, chúng nó ngã quay tròn thân mình ở trên cỏ thành một vòng, lăn lông lốc, trở nên ngốc nghếch, hồ đồ, sững sờ ở đứng lên ở nơi đó sau một lúc lâu, giống như không rõ là chuyện gì xảy ra.

Một màn kia khiến cho hắn nở nụ cười, rõ thật là, ngay cả những con gà mà nàng nuôi dưỡng cũng đều ngơ ngơ ngác ngác giống như nàng nhưng thực đáng yêu. Hắn quay đầu, nhìn nàng thản nhiên cười,"Sững sờ ở đó làm gì? Đến đây a."

Nàng nghe lời đi qua, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hắn nhìn một mảnh đất trồng toàn rau xanh biếc góc vườn đằng kia,"Này chỗ đó, là cái gì?"

"Rau dưa." Nàng cố gắng kìm chế những suy nghĩ không thoải mái, nếu biết không có khả năng, thì có suy nghĩ nhiều cũng là vô dụng, thôi thì cứ đơn thuần hưởng thụ một chút cảm giác có hắn bầu bạn mỗi ngày đi.

"Rau dưa?" Hắn hơi nhíu mi, nhìn những cây con lớn lên khỏe mạnh mập mạp,"Đều là do nàng trồng?"

"Đương nhiên." Nàng đứng dậy đi đến chỗ trồng những cây cải thìa phiến lá xanh mượt, đem cỏ dại nhổ bỏ đi,"Đây là rau đêm qua ta xào cho huynh ăn, huynh hẳn là nhận ra được chứ?"

"Làm sao có thể?" Những cây đó thoạt nhìn liền giống như cỏ dại nhìn cũng không sai biệt là mấy, hắn làm sao lại có thể ăn cỏ, hắn cũng không phải trâu a,"Thứ này gọi là gì?"

Hắn không thể tin, biểu hiện lên mặt quá rõ ràng, làm cho nàng khóe môi nhếch lên,"Cải thìa nha." Ngẩng đầu hướng hắn nhe răng thoáng ý cười,"Thì ra là huynh ngay cả cải thìa cũng không phân biệt được."

Khuôn mặt tuấn mỹ của hắn vì quá xấu hổ lập tức ửng đỏ lên, liếc mắt trừng nàng một cái,"Ta mất đi trí nhớ, không nhớ sao?" Đây là lần đầu tiên hắn ở trước mặt nàng nhắc tới việc hắn mất trí nhớ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.