"Phải không?" Nàng cười cười, phủi đất khỏi tay, cầm lấy quyển sách đang mở trên bàn, đó là buổi sáng nàng đặt đó, tùy ý chỉ một chữ:"Đây là chữ gì?"
"Chữ "Tĩnh", nàng cho ta là ngốc tử sao?" Hắn tức giận rống nàng.
"Không." Nàng cười ôn nhu,"Ta chỉ là muốn chứng minh cho huynh xem, cho dù là mất trí nhớ, vẫn là sẽ biết một vài chuyện."
Mấy ngày này ở chung, nàng phát hiện hắn đối với một ít vấn đề vẫn là biết được thật sự rõ ràng, tỷ như hắn biết chữ, hơn nữa rõ ràng là đọc nhiều sách vở, ngẫu nhiên khi hắn nằm ở nơi đó nhàm chán, nàng đem sách phụ thân lưu lại lấy đến đọc cho hắn nghe, lại phát hiện hắn kỳ thật đã xem qua sách này, hơn nữa hắn xem qua, hiển nhiên không chỉ thứ này, bọn họ còn thường xuyên cùng nhau thảo luận nội dung trong sách, mà nói chuyện càng làm cho nàng xác nhận điểm này.
Cho nên hắn có thể biết thay đổi triều đại cùng lịch sử hưng suy, lại không biết rau xanh biếc chính là cải thìa, bởi vì hắn căn bản là không biết, không liên quan đến việc mất trí nhớ. Lòng của nàng hơi trầm xuống, điều này cũng tiến thêm một bước chứng minh hắn rất khả năng chính là vị tiểu vương gia tôn quý vô cùng kia, đường đường một vị Vương gia, biết chút sách sử cùng "Tư trị thông giám" Thực bình thường, không biết rau xanh cũng thực bình thường.
"Chứng minh rồi thì phải làm thế nào đây?" Hắn lạnh lùng hừ một tiếng.
"Huynh có nghĩ tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-phu/1913413/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.