Hôm sau trời quang mây tạnh. Rèm cửa được người dậy sớm kéo ra một nửa, ánh nắng rọi vào mi mắt Chúc Trì Chu, đánh thức cậu khỏi giấc mộng. 
Trong tầm mắt là trần nhà màu trắng sữa và đèn trần xa lạ. Cậu nghiêng đầu, nhìn thấy cốc nước thủy tinh, lọ thuốc melatonin và cuốn "Demian" trên tủ đầu giường. 
Ý thức dần rõ ràng, à, đây là phòng của Lâm Vãn. 
Quay đầu nhìn sang phía bên kia, giường trống không, Lâm Vãn đã dậy rồi. 
Chúc Trì Chu vén chăn ngồi dậy, sau đó phát hiện mình đang không mặc gì, trên người chỉ có độc một chiếc quần lót. 
Cậu "vèo" một cái lại kéo chăn lên ngực, trí nhớ ùa về, nhớ ra áo và quần đều do chính tay mình cởi. 
Áo chắc chắn vẫn còn trên ghế sofa phòng khách, còn quần thì cậu đã cởi ra ném xuống đất trước khi lên giường tối qua... 
Thò đầu nhìn xuống, trên sàn nhà sạch sẽ, quần của cậu đâu rồi? 
Vì uống rượu nên tối qua đầu óc cậu cũng không được tỉnh táo lắm, nên cậu nghi ngờ có phải mình nhớ nhầm không, có thể là cởi cả quần ra ngoài rồi. 
Lâm Vãn đang ở phòng khách bên ngoài, trước mặt cậu, cởi hết đồ... 
Quần, vòng chân, tất, áo sơ mi... 
Mẹ kiếp, không thể nhớ lại, vừa nghĩ đến là lại... 
Chúc Trì Chu còn đang xấu hổ thì Lâm Vãn đột nhiên đẩy cửa phòng nhìn vào, thấy cậu đang ngồi, giọng nói dịu dàng hỏi: "Dậy rồi à?" 
"Ừm," Chúc Trì Chu quấn chăn, bốn mắt nhìn Lâm Vãn, mặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-da-them-thit/3731246/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.