Chúc Trì Chu bị Lâm Vãn kéo, hai người cùng ngã vào chiếc ghế sofa êm ái. 
Làn da Lâm Vãn vốn đã rất trắng, dưới nền da ghế màu nâu sẫm càng thêm trắng như tuyết, tựa như một đóa hoa nở rộ giữa màn đêm. 
"Cởi ra..." Lâm Vãn lảo đảo, mơ màng đưa tay kéo áo Chúc Trì Chu. 
Không phải Chúc Trì Chu không muốn cởi, mà là có chút không dám. 
Cậu sợ hai người thật sự xảy ra chuyện gì đó, mà khi tỉnh táo lại, Lâm Vãn phát hiện ra đó không phải là điều anh muốn. 
"Không cởi có được không?" Chúc Trì Chu thương lượng, "Ôm nhau qua lớp áo không được sao?" 
Lâm Vãn rất kiên quyết: "Không được!" 
Chúc Trì Chu tìm cớ: "Em chưa tắm, người bẩn lắm." 
Lâm Vãn ôm lấy cậu: "Chúng ta dính vào nhau sẽ cùng bẩn." 
Chúc Trì Chu sắp không chịu nổi nữa rồi: "Em... Quần áo của em không thể tùy tiện cởi ra." 
Lâm Vãn nhíu mày, có chút sốt ruột, tủi thân vô cùng: "Phải làm sao anh mới chịu cởi?" 
Nhìn thấy đôi mắt Lâm Vãn đỏ hoe ngấn lệ, Chúc Trì Chu nhất thời không nghĩ ra được lý do gì nữa, trái tim đập thình thịch, một ý nghĩ xấu xa lóe lên trong đầu: "Anh..." 
Cậu vốn định nói, anh hôn em một cái. Nhưng lời đến bên miệng lại đổi thành: "Anh gọi em là anh trai đi." 
Lâm Vãn hơi mở to mắt, dường như bất ngờ vì yêu cầu quá đơn giản, không chút do dự mà gọi: "Anh trai!" 
Giọng Chúc Trì Chu dịu xuống: "To lên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-da-them-thit/3731245/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.