Mười năm sau.
Gần đây, hậu cung lan truyền một tin đồn, liên quan mật thiết đến Lăng Vương, người tử trận từ mười năm trước.
Truyện được dịch bởi Hoạ An An.
Mới đầu, Thẩm Dao không quan tâm đến chuyện phù phiếm này. Đến nay, sự tình càng lúc càng nghiêm trọng, hiển nhiên là phía sau có kẻ giật dây.
“Tin đồn trong hậu cung đã điều tra rõ ràng, là Phùng quý phi.”
“Phùng quý phi? Bệ hạ có biết không?”
“Bẩm nương nương, nô tì không rõ.”
“Truyền Phùng quý phi đến Côn Ninh cung một chuyến.”
Người đến rồi, Thẩm Dao không nhanh không chậm hạ chén trà trên tay, mới lên tiếng: “Nói bản cung và Lăng Vương năm đó tâm đầu ý hợp, là kiệt tác của Phùng quý phi sao?”
Phùng quý phi nghe lời chất vấn không hề hoảng sợ, trực tiếp đối diện với Thẩm Dao: “Nương nương chột dạ rồi? Động đến chỗ đau của người sao?”
Thẩm Dao cười: “Bệ hạ có thể dung túng ngươi, nhưng ta thì không.”
Lần này, Phùng quý phi trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh nàng, nghịch ngợm ngón tay của mình.
“Trâm cài tóc trên đầu nương nương cũng nên đổi rồi.”
Đúng lúc Phùng quý phi muốn diễu võ dương oai lần nữa, bên ngoài truyền đến thanh âm của thánh nhân.
“Bệ hạ giá đáo!”
Phùng quý phi giật mình, nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế.
“A Dao?” Sơ Nghiêu vừa bước vào đại điện, liền vội vàng xông thẳng đến chỗ Thẩm Dao.
Thẩm Dao rũ bỏ bàn tay đang nắm chặt nàng của Sơ Nghiêu, quay người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-neo-thanh-nam-lai-don-xuan/3390433/chuong-10.html