Phía tây Đông Ly có một nước nhỏ là Tuyết Nhiên, nước Tuyết Nhiênnhân khẩu không được trăm vạn, có điều tuy là một nước nhỏ, nhưng lãnhthổ nước đó lại gần Tuyết Sơn thiêng liêng, cảnh sắc vui vẻ, dân chúngchất phác, giàu có, an cư lạc nghiệp.
Một chiếc xe ngựa xa hoa chậm rãi đi trên đường lớn, một thị vệ dang vẻ nghiêm túc đánh xe ngựa, nhìn không chớp mắt.
Rèm xe bị người ta vén lên, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ, Diệp Vân Sơnhìn cảnh sắc không ngừng hiện lên ven đường, hai hàng lông mày từ từdãn ra, gương mặt tuyệt đẹp mỉm cười.
Nước Tuyết Nhiên, là một vùng đất cũ, cũng xem như quê hương của Diệp Vân Sơ. Trước đây, nàng được nghe những chuyện xưa về đất nước này từmẫu thân không chỉ một lần, đây là quê hương của mẫu thân nàng.
Chậm rãi thở một hơi, Diệp Vân Sơ thu ánh mắt lại, nhìn cái bọc nhỏmàu vàng trong lòng mình, bên trong là linh vị của mẫu thân và muộimuội. Phía sau xe ngựa là hài cốt của mẫu thân và muội muội của nàng.
Ba tháng trôi qua, trong ba tháng này, chiến tranh giữa An Khánh vàĐông Ly cũng đã qua, sau khi xác định rõ quyết định của mình, nàng viếtmột phong thư cho Thất ca, cuối cũng cũng gặp mặt Thất ca.
Lần gặp mặt đó, rốt cuộc nàng cũng nói ra sự thật cho Thất ca biết,rằng nàng không phải là Diệp Vân Sơ, nàng là Diệp Vân Vãn, tuy rằng Thất ca đau lòng, không cam tâm, nhưng cuối cùng cũng đáp ứng yêu cầu dừngbinh của nàng.
Mưa gió bão táp cũng đã trôi qua, nàng lấy danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1403626/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.