Sau khi Hoàng hậu rời đi, toàn bộ đại điện trở nên tĩnh mịch, sắc mặt Hạ Vệ Thần tối lại, cặp mắt lợi hại nhìn thẳng Hạ Vệ Lam, giống nhưnhìn xuyên thủng cả người hắn.
Mà Hạ Vệ Lam đối với ánh mắt của huynh trưởng mình vẫn mỉm cười, vẻmặt nhẹ như không, giống như lúc này việc hắn muốn Hạ Vệ Thần lựa chọnchỉ là một chuyện nhỏ con chẳng đáng kể gì.
Qua một lúc rất lâu, rất lâu sau, Hạ Vệ Thần bỗng nờ nụ cười, hắn cười, mang theo châm chọc không nói nên lời, thản nhiên nói:
-Tam đệ, hành động lần này của đệ, chỉ sợ mục đích thật sự không phải là vì Sơ nhi? Vì ngày này đệ đã chuẩn bị mấy năm rồi, sự xuất hiện củaSơ nhi chẳng qua cho đệ một cơ hội thôi!
Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại nói tiếp:
-Nếu ta đoán không sai, thật ra đệ đã biết được quan hệ giữa ta và Sơ nhi từ lâu, lúc trước, trở dĩ đệ nói sau này ta sẽ hối hận, là vì đệbiết thân phận của Sơ nhi, chính đệ là kẻ mặc đồ đen ở sau núi chùa AnQuốc đúng không? Đệ cho là đệ có thể giấu ta, nhưng đệ và ta là huynh đệ do cùng một mẹ sinh ra, sư phụ dạy võ của chúng ta lại là cùng mộtngười, tuy rằng chỉ đấu có vài chiêu đơn giản, nhưng sao ta lại khôngnhận ra đệ?
Hạ Vệ Thần vừa nói xong, vẻ bình tĩnh trên mặt Hạ Vệ Lam rốt cuộccũng không còn sót lại chút gì, hắn theo bản năng bóp chặt hai tay, muốn phản bác, nhưng lại không nói được.
Đúng, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1403625/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.