-Hoàng tẩu sao? Thì ra là thế….
Bên môi hắn nở nụ cười tà mị, chậm rãi kề sát khuôn mặt vào vành tai nàng, thở dài:
-Ta đúng là chậm một bước đúng không? Sớm biết như vậy, ngày đó ởchùa An Quốc, ta không nên rời khỏi đó, tranh Diệp Vân Sơ với hắn ta.Ngày ấy, nếu không phải người đó đến sớm, nàng đã là của ta….
Lời này vừa nói ra giống như một đạo sét đánh mạnh vào lòng Diệp Vân Sơ, làm người nàng trong nháy mắt trở nên cứng đờ, run sợ.
Chùa An Quốc! Khoảnh khắc trong trí nhớ giống như ác mộng lại hiện ra, cảm giác kinh khủng ập tới như thủy triều.
Ba tháng trước khi còn ở An Khánh, đó là vì gần ngày giỗ của mẫuthân, nàng mới được Thất ca sắp xếp tới chùa An Quốc cầu phúc, nên mớiliên lụy Thất ca, Thất ca lén đưa nàng ra khỏi cung.
Chùa An Quốc có lệ không để khách nữ ngủ lại, vì Thất ca nói nàng làtiểu công chúa An Khánh, thân phận cao quý nên mới có thể ở lại. Nhưng ở trong chùa có nhiều thứ không tiện, chỉ có nàng và Thu Tứ hai người lànữ, ngày thường ở lại chùa không thể tùy tiện ra vào.
Trong lòng Diệp Vân Sơ nhớ Đông Phương Ngưng, chỉ có thể gặp chàng ởchùa An Quốc, nhưng đã đến đây mấy ngày vẫn không thấy bóng dáng ĐôngPhương Ngưng, trong lòng u buồn, rầu rĩ không vui, đêm đó cảm thấy rấtkhó ngủ nên mới ra ngoài đi dạo một mình.
Nàng nhớ rõ, lúc ban ngày Thất ca từng đưa nàng ra ngọn núi phía sauchùa An Quốc du ngoạn, phong cảnh nơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1403527/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.