Màn sương mùa thu mờ mịt, ánh trăng mờ mờ ảo ảo. Ở nơi này vào ban đêm yên tĩnh lộ ra vẻ cô quạnh vô hạn.
Sau khi nói Thu Tứ trở về phòng, Diệp Vân Sơ cuối cùng cũng vẫn không ngủ được, trong lòng có tâm sự, nhưng không thể nói rõ. Lúc còn đangngẩn ngơ, trong đầu nàng xẹt qua hình ảnh một đôi mắt trong veo, một cảm giác ấm áp như gió mùa xuân tràn vào hấp dẫn nàng, không cách nào kháng cự được, giống như người đó còn đang ở trước mặt, cười nói với nàng:
-Vãn nhi, đợi tới mùa xuân, chúng ta thành thân được chứ?
Ánh trắng mênh mông chiếu từ ngoài cửa sổ vào, gương mặt Diệp Vân Sơđã sớm ướt đẫm nước mắt. Nàng túm chặt lấy cái chăn, co thân thể nhỏnhắn lại, run rẩy, nàng không tài nào quên được, không cách nào quênnhững chuyện có liên quan đến chàng. Tất cả hy vọng của nàng, tất cảmong đợi nay đều đã trở thành hy vọng xa vời không thể thành hiện thựcđược.
Chàng trở lại, chàng mỉm cười vẫn giống như ngày xuân ấm áp, nhưnglòng của nàng sớm đã bị thương khắp nơi, dơ bẩn không thể chịu nổi, nàng hôm nay đã không còn xứng với chàng nữa, không xứng với nam nhân dịudàng mà thâm tình kia.
Một cơn gió lạnh từ ngoài cửa sổ thổi vào, sa trướng trong phòng bayloạn làm Diệp Vân Sơ tỉnh táo lại, nhưng lúc này có một bóng người nhảytừ ngoài cửa sổ vào trong phòng, vén rèm lên cực kỳ nhanh, trèo lêngiường, chạm trán với nàng.
-A!
Diệp Vân Sơ hoảng sợ thét chói tai, tiếng kêu vừa mới đến cổ họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1403526/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.