Lạnh lùng hoàn hồn, Đông Phương Ngưng thấy bên môi Hạ Vệ Thần nở nụcười lãnh khốc tàn nhẫn, nụ cười trong lòng tắt đi chỉ có ưu sầu. 
Hạ Vệ Thần cười lạnh, nói: 
-Phủ đệ của Bổn Vương tuy lớn nhưng gặp người chướng mắt ở khắp nơi,Bổn Vương cũng phục dũng khí của ả, Bổn Vương không tìm ả phiền toái thì thôi, nay lại tự mình dẫn xác tới! Chẳng lẽ sợ Bổn Vương bỏ rơi ả sao? 
Đông Phương Ngưng khẽ cau mày, ánh mắt đi theo cô gái, đôi mắt sángdừng trên người nàng. Vì đã đi ở dưới trời mưa lâu nên nước mưa làm ướt y phục màu lam nhạt, y phục mỏng manh bó sát người, đường cong lung linhh hiện rõ, y phục màu lam nhạt càng làm lộ rõ da thịt mềm mại trắng nhưtuyết của nàng. Nàng giờ phút này vô cùng quyến rũ và hấp dẫn. Mặc dùchàng là người lạnh nhạt nhưng khi nhìn thấy nàng, cổ họng trở nên khôkhốc, bên trong cơ thể có một luồng khí nóng bốc lên. 
Nhìn giai nhân đến gần, Đông Phương Ngưng hoảng hốt trong một khắc,chàng chỉ cảm thấy đôi mắt sáng như có nước của nàng ẩn chứa lạnh lùng,cao ngạo và bất khuất, giống như chàng và nàng đã quen biết ngàn nămrồi. 
Chậm rãi tiến lên, Diệp Vân Sơ cố nén cảm giác thấp thỏm bất an trong lòng, khom người hành lễ: 
-Nô tỳ tham kiến Điện hạ. 
Lạnh lùng nhìn Diệp Vân Sơ, nụ cười lạnh lùng bên môi Hạ Vệ Thần càng rõ hơn, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng: 
-Hóa ra là Vương phi, Vương phi thật là có nhã hứng, bước chậm dưới màn mưa, không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-huyet-trong-sinh-dai-gia-ha-duong-khi-phi/1403507/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.