🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thẩm Thiên Phong ôm Diệp Cẩn xuất môn, vừa đi vừa nói, “Cố ý.”

“Ừ.” Diệp Cẩn lười biếng nhắm mắt lại.

Thẩm Thiên Phong bật cười, “Lần này Mộ Hàn Dạ thiếu ngươi một nhân tình lớn.”

“Tiện tay giúp đỡ mà thôi.” Diệp Cẩn nói, “Nếu bọn họ có thể ở bên nhau, cũng là một chuyện tốt.”

“Còn chưa hỏi ngươi, vì sao phải bảo Mộ Hàn Dạ đi ra ngoài?” Thẩm Thiên Phong lại hỏi.

Diệp Cẩn nâng giương mắt nhìn hắn, “Nhìn ra?”

“Có lẽ Mộ Hàn Dạ nhìn không ra, nhưng ta thì không thể.” Thẩm Thiên Phong cười cười, “Nếu không thành thân với ngươi nhiều năm như vậy cũng xem như không sao.”

“Quá khôn khéo sẽ bị người ghét.” Diệp Cẩn dùng ngón tay quấn lấy tóc hắn, đem chuyện Ô Đầu Thảo nói qua một lần.

“Thật vậy?” Thẩm Thiên Phong nghe vậy nhíu mày.

“Ta lừa ngươi làm gì.” Diệp Cẩn nói, “Nhưng ta chưa bao giờ nghe nói Ô Đầu Thảo có thuốc giải, chỉ có thể chậm rãi tìm hiểu thôi.”

“Nếu đúng là như vậy, chỉ sợ không nên gạt Thất Tuyệt vương.” Thẩm Thiên Phong nói, “Dù sao dựa theo năng lực và tình cảm của hắn, nói không chừng sẽ tìm được giải dược.”

“Ừ.” Diệp Cẩn gật đầu, “Nhưng dù sao độc dược cũng đã ngủ đông mười mấy năm, không nên vội vàng nhất thời, ta sẽ bốc chút thuốc cho Hoàng Đại Tiên trước, đợi đến sau khi mọi người khởi hành đến Đông Bắc, mới tìm cơ hội nói với Mộ Hàn Dạ.”

“Cũng được.” Thẩm Thiên Phong gật đầu. Nơi này dù gì cũng là địa bàn của Sở Uyên, huống chi trước mắt còn là thời khắc mấu chốt để loại bỏ Lưu Nhất Thủy, nếu để Mộ Hàn Dạ biết được chân tướng, nói không chừng sẽ mặc kệ tất cả suốt đêm chạy đến Đông Bắc, khi đó chỉ càng gây thêm phiến phức cho mọi người.

“Mệnh cách Hoàng Đại Tiên cũng không quá tệ.” Diệp Cẩn nhắm mắt lại, miễn cưỡng tựa vào trước ngực hắn, “Cho dù hiện tại có khổ một chút, thì sau này ông trời cũng sẽ bù lại cho hắn.”

Thẩm Thiên Phong cười cười, ôm hắn bước nhanh về phòng.

Mà cùng lúc đó, Hoàng Đại Tiên tương đối sống không bằng chết.

Khi nãy sau khi Diệp Cẩn xuất môn, hắn vốn muốn nói rõ rằng mình không cần xoa bóp, đáng tiếc còn chưa chờ hắn mở miệng, Mộ Hàn Dạ đã nhanh chóng lột ra ngoại bào, lộ ra nửa người trên xích lỏa tinh trắng, thậm chí còn có duấ hiệu muốn cởi quần.

“Ngươi muốn làm gì!” Hoàng Đại Tiên kinh hãi.

Mộ Hàn Dạ nói, “Xoa bóp cho A Hoàng.”

Hoàng Đại Tiên: …

Xoa bóp thì xoa bóp, ngươi cởi y phục làm gì?

Mộ Hàn Dạ rất là thành khẩn, “Như vậy sẽ phát huy tác dụng tốt hơn.”

“Mặc lại đi!” Hoàng Đại Tiên ra lệnh.

Mộ Hàn Dạ đành phải tâm không cam lòng không nguyện buộc lại thắt lưng, dùng cả tay lẫn chân bò lên giường.

“Ta, ta cũng không cần xoa bóp lắm.” Hoàng Đại Tiên lui đến góc tường, gắt gao ôm lấy chăn.

“Nhưng Diệp cốc chủ nói ngươi cần.” Mộ Hàn Dạ ném chăn qua một bên, cánh tay hơi dùng lực, cả người Hoàng Đại Tiên đã nằm bẹp trên giường.

“Ta thật sự… A!” Hoàng Đại Tiên hô đau một tiếng.

“Nghe lời.” Mộ Hàn Dạ nói, “Bằng không bổn vương chỉ có thể trói ngươi lại.”

“Ngươi dám!” Hoàng Đại Tiên nghe vậy kinh hãi.

“Cho dù sau này A Hoàng có phạt ta, ta cũng chấp nhận.” Mộ Hàn Dạ nói, “Nay Diệp cốc chủ nói gì, ta chỉ có thể nghe theo đó.”

Hoàng Đại Tiên: …

“Nghe lời.” Mộ Hàn Dạ ngồi khóa trên đùi hắn.

Hoàng Đại Tiên cơ hồ muốn hộc máu.

Tiết y bị kéo lên tận vai, lộ ra tấm lưng gầy guộc trắng nõn, ánh mắt Mộ Hàn Dạ rất cơ khát, nhưng vẫn thuận lợi khống chế được, chỉ giúp hắn nhu ấn khắp lưng.

Hoàng Đại Tiên lúc trước còn có chút lo lắng đề phòng, sau lại thấy hắn không làm gì khác, mới thả lỏng một chút. Huyệt vị được nhẹ nhàng xoa ấn, cường độ vừa phải, tê tê dại dại cũng cũng không khó chịu, vì thế dần dần cũng mặc kệ.

Sau khi ấn xong sau lưng, Mộ Hàn Dạ đấu tranh tư tưởng kịch liệt xem có nên kéo luôn quần xuống không, bất quá may là cuối cùng cũng nhịn xuống được, lật người hắn lại.

Hoàng Đại Tiên nhất thời không có phản ứng, ánh mắt vẫn giữa trạng thái buồn ngủ trước đó, tiết y mở rộng, hai điểm trước ngực dưới ánh nén khe khẽ đứng thẳng, Thất Tuyệt vương nhất thời liền bưng kín mũi.

“Ngươi.” Hoàng Đại Tiên thật là nghĩ không ra, kẻ háo sắc như thế, rốt cục là lên làm Hoàng đế như thế nào.

Mộ Hàn Dạ nói, “Đều là A Hoàng không tốt.”

Vẻ mặt Hoàng Đại Tiên phức tạp, cái này có liên quan gì tới ta?

Hai mắt Mộ Hàn Dạ không ngừng nhìn loạn.

Hoàng Đại Tiên đưa tay muốn kéo lại vạt áo, nhưng bị hắn nắm chặt cổ tay, sau đó liền bị hôn một cái.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ cắn cắn xương quai xanh của hắn.

“Làm gì vậy?” Thanh âm Hoàng Đại Tiên rất bất đắc dĩ.

Mộ Hàn Dạ kéo tiết y từ trên người hắn xuống, áp cả người lên thân hắn, từ trên cao nhìn xuống.

Hoàng Đại Tiên: …

“Ta sẽ không để ngươi có chuyện.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn vào trong lòng, “Mặc kệ Ô Đầu Thảo kia có phải độc dược hay không, ta cũng nhất định thanh lí sạch sẽ cho ngươi.”

Hoàng Đại Tiên không nói chuyện.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ ghé vào tay hắn gọi.

“Ân.” Hoàng Đại Tiên lên tiếng.

“Đừng sợ.” Thanh âm Mộ Hàn Dạ rất thấp, “Ta vẫn luôn ở đây.”

Trong chớp mắt, hốc mắt Hoàng Đại Tiên có chút nóng lên.

Nhưng không đợi hắn nói chuyện, Mộ Hàn Dạ đã đưa tay niết lấy nhũ tiêm của hắn.

Sự cảm động vất vả lắm mới tích góp được từng chút một đã sụp đổ trong nháy mắt, Hoàng Đại Tiên lại bắt đầu muốn đem hắn đạp xuống giường.

Môi Mộ Hàn Dạ lưu luyến hôn lên cổ hắn, sau đó một đường kéo dài xuống dưới, ngậm lấy vật nhỏ nhạt màu đang lộ ra.

Hoàng Đại Tiên dưới tình thế cấp bách muốn đẩy ra, nhưng lại bị hắn nắm chặt tay, rồi một trận kịch liệt duyện hôn lại phủ xuống, cuối cùng ngay cả quần cũng bị lột một nửa.

“Mộ Hàn Dạ!” Hoàng Đại Tiên kinh hãi.

“Ta không làm đến cùng.” Mộ Hàn Dạ dùng tư thế Thái Sơn áp đỉnh ôm chặt lấy hắn như gấu lớn, “Để ta hôn ngươi.”

Hoàng Đại Tiên đánh qua một chưởng, lại không có chút hiệu quả, trái lại còn bị hắn chặn môi, trong lúc bị duyện cắn kịch liệt, Hoàng Đại Tiên chỉ cảm thấy choáng đầu hoa mắt, hận không thể lập tức hôn mê. Mộ Hàn Dạ thừa cơ lột sạch y phục còn lại của hai người rồi quăng xuống giường, một tay nắm lấy thắt lưng của hắn, làm cho hai người tiếp xúc càng chặt chẽ.

Tư thế quá mức xấu hổ, Hoàng Đại Tiên vừa xấu hổ vừa giận dữ muốn chết, liều mạng giãy dụa muốn tránh ra, nhưng hiển nhiên là như châu chấu đá xe. Nơi cực nóng chặt chẽ tương thiếp, hai người đều không thể khống chế mà nổi lên phản ứng, trong lòng Mộ Hàn Dạ giống như bị lửa đốt, tuy rằng rất muốn bất chấp tất cả mà muốn người nọ, nhưng cuối cùng hắn vẫn cắn răng nhịn xuống, chỉ kéo tay hắn qua lung tung thân thiết một phen, thẳng đến khi hai người đều kiệt sức mà thở hồng hộc, mới miễn cưỡng yên tĩnh lại.

Hoàng Đại Tiên ngưỡng mặt nằm trên giường, tinh thần hoảng hốt nhìn giường đỉnh, rồi đột ngột thấy gương mặt Mộ Hàn Dạ xuất hiện.

“A Hoàng.” Hai mắt Mộ Hàn Dạ đầy ủy khuất, “Ngươi không tức giận, đúng không?”

Hoàng Đại Tiên: …

Cư nhiên còn có mặt mũi tới hỏi?

“Nhịn không được.” Mộ Hàn Dạ làm nũng ôm lấy hắn, “Ta vốn chỉ nghĩ nên xoa bóp thật tốt.”

“Đứng lên!” Hoàng Đại Tiên cắn răng.

“A Hoàng nói tha thứ cho ta trước đi.” Mộ Hàn Dạ ôm hắn không buông.

Hoàng Đại Tiên vốn muốn đá văng hắn ra, thân thể vừa động lại cùng hắn cọ xát một hồi, nhất thời cả người đều cứng đờ.

Mộ Hàn Dạ cảm thận tránh xa hắn một chút.

Dưới tình huống cả hai người đều không mặc y phục, muốn –phát hỏa kì thật quá mức quỷ dị, Hoàng Đại Tiên lấy lại bình tĩnh, sau đó nói, “Ngươi đứng lên trước đi.”

“Vậy là A Hoàng tha thứ cho ta?” Mộ Hàn Dạ tràn đầy mong đợi nhìn hắn.

Hoàng Đại Tiên gật đầu.

Thế này Mộ Hàn Dạ mới chịu buông hắn ra, đầy ủy khuất ngồi trong góc tường, giống như hoàng hoa khuê nữ vừa bị chà đạp xong.

Hoàng Đại Tiên ném chăn qua trùm hắn lại, nhắm mắt làm ngơ, sau đó tự mình nhặt tiết y lên mặc lại.

“A Hoàng.” Mộ Hàn Dạ chĩa vào chăn muốn thanh muộn khí (*) nói, “Ta có thể kéo xuống không?”

(*) Muộn thanh muộn khí: nói không ra tiếng, dễ hiễu hơn tức là tưởng tượng như bản thân trùm cái chăn lên đầu, ngạt thở muốn chết, nói không ra hơi ấy ~

Hoàng Đại Tiên kéo chăn xuống, bọc mình lại lăn vào góc tường ngủ.

Mộ Hàn Dạ nằm bên cạnh hắn.

Hoàng Đại Tiên: …

Đừng nói thế này là định không mặc y phục luôn nha ? !

Sau một lát, Mộ Hàn Dạ quả nhiên vẫn bảo trì tư thế như cũ, xích lõa nằm một bên, hào phòng thả rong đản đản trong không khí.

Hoàng Đại Tiên vốn không muốn quản, nhưng sau đó ngẫm lại, mặc kệ một dâm ma như thế nằm ở bên cạnh mình thật sự không có chút cảm giác an toàn nào cả, vì thế nói, “Mặc y phục!”

Mộ Hàn Dạ lập tức nói, “A Hoàng giúp ta mặc.”

“Nằm mơ!” Hoàng Đại Tiên trừng hắn.

“Ta đây không mặc.” Mộ Hàn Dạ mở rộng tứ chi nằm yên.

Hoàng Đại Tiên: …

Hai mắt Mộ Hàn Dạ sáng ngời, vẻ mặt kiên định.

Hoàng Đại Tiên lấy ra chủy thủ từ dưới gối đầu.

Mộ Hàn Dạ vẫn tiếp tục không nhúc nhích.

Hoàng Đại Tiên nhìn thoáng qua hạ thân hắn.

Hai má Mộ Hàn Dạ hồng nhuận, “A Hoàng có vừa lòng với kích thước của ta không?”

Hoàng Đại Tiên phất tay chém xuống một đao.

Mộ Hàn Dạ ngượng ngùng che mặt.

Hoàng Đại Tiên: …

Mộ Hàn Dạ nhìn mũi đao đã dừng lại, ý cười bên môi càng sâu, “A Hoàng quả nhiên vẫn không nỡ.”

Hoàng Đại Tiên không nói một tiếng bước xuống giường, ôm gối đầu đi ra ngoài.

Thấy hắn thật sự có chút tức giận, Mộ Hàn Dạ rốt cục thu liễm, tùy tay kéo lấy một tấm thảm bên cạnh vây ở bên hông, phi thân lên ôm lấy hắn, “Không cho đi.”

Hoàng Đại Tiên tự đáy lòng có chút bất đắc dĩ, trên thực tế từ khi gặp phải Mộ Hàn Dạ, hắn liền thường xuyên có loại cảm giác này.

Chẳng qua lần này càng thêm nghiêm trọng mà thôi.

Mộ Hàn Dạ ôm hắn về giường, ôn nhu nhét vào ổ chăn, rồi sau đó liền mặc lại tiết y, dịu dàng ôm hắn vào trong lòng, “Ngủ đi, không khi dễ ngươi.”

Có câu này cam đoan, biết hắn sẽ không làm gì khác nữa, Hoàng Đại Tiên cũng không muốn tiếp tục so đo, bắt lấy góc chăn nặng nề nhắm mắt lại.

Mộ Hàn Dạ hôn hôn tóc của hắn, vẻ mặt rất là ôn nhu.

Mà ở bên kia, Thẩm Thiên Lăng ghé ở trên lưng Tần Thiếu Vũ, đang an nhàn thảnh thơi trở về. Hai người đến Ngự Hoa viên ngồi một lúc lâu, chính là vì chờ u đàm trong tuyết mở ra, thật sự là… cực kỳ nhàm chán.

“Thật là đẹp mắt.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Đáng tiếc thời gian quá ngắn.”

“Nếu thời gian dài, thì đã không đáng giá.” Hai người đi vào sân, Tần Thiếu Vũ vừa đặt y xuống đất, liền thấy một nhóm ám vệ từ xa xa chạy tới.

“Chíp!” Mao Cầu nhiệt liệt xòe ra hai cánh, lắc lư bay về trong lòng nương nó, đôi mắt đậu đên sáng long lanh.

“Sao lại hưng phấn như vậy.” Thẩm Thiên Lăng xoa xoa nó, sau đó khó hiểu nhìn ám vệ, “Các ngươi đi đâu vậy? Biến thành toàn thân đều là mồ hôi.”

Ám vệ lập tức tranh nhau kịch liệt cáo trạng, đại ý khái quái chính là “Hôm nay tiểu đồng bọn Thất Tuyệt quốc không biết uống nhầm thuốc gì, cư nhiên có ý đồ cướp lấy thiếu cung chủ, thật sự khiến người không hiểu nỗi, cuối cùng bọn ta không thể không đánh một trận, mới có thể mang thiếu cung chủ bình yên vô sự trở về”, phi thường vất vả, vô cùng đáng tăng tiền công tháng sau.

“Chíp!” Mao Cầu hoàn toàn không biết bản thân đã dẫn phát một hồi chiến tranh, còn đang lười biếng cọ cọ bày vẻ đáng yêu.

Tần Thiếu Vũ bật cười, “Quả thật là khiến người thích.”

Dĩ nhiên! Ám vệ kiêu ngạo ưỡn ngực.

“Thích cũng không cho.” Thẩm Thiên Lăng ôm con đi về, “Là của ta.”

Tần Thiếu Vũ cùng y vào nhà, lưu lại ám vệ đang ở trong viện kịch liệt gật đầu.

Không sai, phu nhân nhà ta tân tân khổ khổ mang thai mười tháng, rất không dễ dàng biết không!

Ai cũng không được cướp đi!

Tại Thiên Điện cách đó không xa, ảnh vệ Thất Tuyệt quốc đang ôm kiếm lãnh khốc nhìn ánh trăng, vết cào trên mặt rạng rỡ sinh uy.

Đã nói người trung thổ hiếu khách toàn là giả vờ!

Bất quá chỉ là muốn ôm Tiểu Phượng Hoàng một chút thôi, vậy mà bọn họ đã như ong vỡ tổ nhào lên cướp!

Cướp thì thôi đi, còn cào mặt!

Đánh nhau cư nhiên cào mặt!

Có còn là nam nhân hay không!

Quả thực khiến người phẫn nộ!

Tuy rằng có chút chuyện xảy ra, bất quá một đêm này mọi người đều ngủ khá ngon —— ngoại trừ Diêm Quý không may bị bắt.

Cốt cách của hắn quả nhiên có vài phần cứng cỏi, nhưng thị vệ của Thất Tuyệt quốc so với hắn còn cứng hơn, ngày đông lạnh ở bên ngoài tư vị rất không dễ chịu, huống chi khắp người còn toàn là nước.

Sau vài lần như thế, Diêm Quý rốt cục chịu không ngồi ngất đi. Sáng hôm sau, Mộ Hàn Dạ nghe thấy thì mỉm cười, “Không chết thì cứ tiếp tục, đến khi đầu hàng mới thôi.”

Thanh âm không tính nhỏ, rõ ràng là nói cho Diêm Quý ở trong phòng nghe.

Hoàng Đại Tiên cũng không hỏi đến —— trên thực tế từ khi hắn chạy khỏi Đông Bắc, thì không muốn tiếp tục tiếp xúc với những người đó nữa, chỉ thầm nghĩ cách càng xa càng tốt, tốt nhất là không gặp lại nữa.

Hắn không muốn nói, Mộ Hàn Dạ tất nhiên cũng sẽ không hỏi nhiều, sau khi hai người ăn xong điểm tâm, liền có ảnh vệ báo lại, nói là Triệu Càn sau khi lâm triều, liền đi theo Lưu Nhất Thủy đến phủ Thừa tướng, Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Phong cũng âm thầm đi theo.

“Có muốn đi xem náo nhiệt không?” Mộ Hàn Dạ hỏi Hoàng Đại Tiên.

Hoàng Đại Tiên lắc đầu, “Tần cung chủ và Thẩm minh chủ đều đã đi rồi, nhiều người trái lại càng dễ đả thảo kinh xà thôi.”

“Cũng được.” Mộ Hàn Dạ cầm tay hắn, “Ở trong cung ngắm mai phẩm rượu khanh khanh ta ta, so với mật thám thú vị hơn nhiều.”

Hoàng Đại Tiên: …

Hắn đáp ứng muốn cùng tên này khanh khanh ta ta khi nào?

Bất quá đối với Mộ Hàn Dạ mà nói, cái này hiển nhiên không thành vấn đề, vì thế sau một lát, trong viện liền bày ra một cái bàn nhỏ, phía trên còn có bảy tám loại rượu.

Hoàng Đại Tiên tùy tay bưng lên một ly, ngửa đầu uống cạn một hơi.

Mộ Hàn Dạ ngồi ở một bên, không hề chớp mắt nhìn hắn.

Hình ảnh yên bình, cũng coi như là điềm tĩnh tốt đẹp.

Mà trong phủ Lưu Nhất Thủy, Tần Thiếu Vũ cũng cùng Thẩm Thiên Phong ngồi xổm sau cửa sổ hậu viện, ngưng thần lắng nghe cuộc đối thoại giữa Lưu Nhất Thủy và Triệu Càn.

“Triệu đại nhân tìm ta có chuyện gì?” Lưu Nhất Thủy ngồi trên ghế chủ tọa.

“Ta đáp ứng điều kiện của ngươi.” Triệu Càn nói.

Lưu Nhất Thủy đối với việc này cũng không ngoài ý muốn, cười nói, “Như thế rất tốt, Triệu đại nhân quả nhiên là kẻ thức thời.”

“Nhưng ta có yêu cầu.” Triệu Càn nhìn hắn.

“Nga?” Lưu Nhất Thủy nghe vậy bất ngờ, “Yêu cầu?”

“Không sai.” Triệu Càn nói, “Ta muốn lợi ích.”

Lưu Nhất Thủy nghe vậy cười nhạt một cái, “Triệu đại nhân nói đùa, hiện tại, sợ là ngươi không có tư cách nói điều kiện.”

“Nếu ta đáp ứng gia nhập thì sao?” Triệu Càn hỏi.

Lưu Nhất Thủy nghe vậy khẽ nhíu mày, “Triệu đại nhân đây là có ý gì?”

“Ta đáp ứng giúp các ngươi làm việc.” Triệu Càn nói rõ từng câu từng từ, lại lập lại một lần, “Nhưng ta muốn lợi ích.”

“Vì sao Triệu đại nhân lại thay đổi nhanh như vậy?” Lưu Nhất Thủy đứng lên.

Lúc trước mình cũng đã từng đến mượn sức hắn không biết bao nhiêu lần, nhưng đều không có hiệu quả gì, lần này lại chủ động mở miệng muốn gia nhập, quả là rất khó hiểu, hiển nhiên cần phải hỏi cho rõ ràng.

Hết
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.