*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Bởi vì trước đó Hoàng Thượng triệu kiến ta.” Triệu Càn nói.
Lưu Nhất Thủy gật đầu, lúc trước hắn cũng từng nghe nói về việc này, nhưng ngẫm lại, người liên minh của Thất Tuyệt quốc sắp tới, Sở Uyên triệu kiến Triệu Càn cũng là việc nằm trong dự kiến, cho nên h ắnvẫn chưa nghĩ nhiều.
Triệu Càn hỏi, “Lưu đại nhân có biết xảy ra chuyện gì không?”
Lưu Nhất Thủy lắc đầu, châm chọc nói, “Đừng nói là thăng quan tiến chức đi?”
“Chưa nói rõ lý do, nhưng ý tứ trong lời nói thì rất rõ ràng, Hoàng Thượng hoài nghi ta có quan hệ với người của Đông Bắc.” Trong ngữ điệu của Triệu Càn rõ ràng có chút tức giận.
“Nga?” Lưu Nhất Thủy khẽ nhíu mày, hiển nhiên không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, “Hoàng Thượng nói rõ với Triệu đại nhân sao?”
“Nếu thật sự có chứng cứ xác thực để nói rõ, thì ta còn mạng mà đứng đây sao.” Mặt Triệu Càn đỏ lên, diễn xuất vô cùng trôi chảy.
Tần Thiếu Vũ ở ngoài cửa sổ bật cười, quả nhiên là lão bánh quẩy.
Dựa theo phân phó lúc trước của Sở Uyên, Triệu Càn đem toàn bộ câu chuyện đã được biên thất tốt nói với Lưu Nhất Thủy. Đại khái chính là không biết Sở Uyên nghe được tiếng gió từ đâu, nhận định Triệu Càn bất trung với triều đình, lén lút có vài giao dịch không rõ ràng, nhưng lại không đủ chứng cứ để trị tội hắn, vì thế mới quyết định hủy bỏ mối hôn sự này, để ngừa ngay cả Thất Tuyệt quốc cũng bị hắn dụ dỗ.
Lưu Nhất Thủy tất nhiên sẽ không tuyệt đối tin tưởng chuyện này, nhưng cũng mấy hoài nghi. Dù sao gần đây Sở Uyên xác thực đã thẳng tay làm không ít chuyện, người bị bắt vào lao ngục ít nhất cũng đến mấy chục, khó bảo đảm sẽ không có ai vì muốn lấy công chuộc tội mà tùy tiện kéo thêm vài kẻ xuống nước. Triệu Càn là kẻ hai mặt có tiếng trong triều, cho dù là suy đoán lung tung, nhưng đoán được đến hắn cũng không phải quá kỳ lạ.
“Cho nên Triệu đại nhân liền đứng về phía ta?” Lưu Nhất Thủy hỏi.
“Tính cách của Hoàng Thượng, Lưu đại nhân hiểu rõ hơn ta.” Triệu Càn nói, “Nếu đã đổ hoài nghi lên đầu ta, thì cho dù không có chứng cứ, ngày tháng sau này của ta cũng không thể sống tốt.”
Lưu Nhất Thủy như cười như không, “Tuy nói hơi muộn, nhưng Triệu đại nhân vẫn có thể thông suốt, thật đáng mừng.”
“Ta đã già rồi, ngày tháng còn lại chỉ mong có thể cùng người nhà tránh được kiếp sánh lang thang, không lo cơm áo là đủ.” Triệu Càn nói, “Nếu người ở Đông Bắc kia đáp ứng, ta tự nhiên sẽ cam tâm tình nguyện làm việc cho hắn.”
Lưu Nhất Thủy lại lắc đầu, “Nếu hôn ước đã hủy bỏ, chuyện Bích Tuyền Tỳ cũng trở thành bọt nước, Triệu đại nhân còn có thứ gì để trao đổi?”
Triệu Càn cắn răng nói, “Thất Tuyệt Vương đối với tiểu nữ nhất kiến chung tình, cho dù không thể quang minh chính đại lập phi, nhưng âm thầm đưa đến Thất Tuyệt quốc, làm thị thiếp ấm giường vẫn có thể, đến khi đó đồng nghĩa với việc lấy được thứ kia.”
“Triệu đại nhân nỡ sao.” Lưu Nhất Thủy bật cười.
Trong ngữ điệu rõ ràng có chút trào phúng, Triệu Càn lại không thấy có bao nhiêu tức giận, mà chỉ hỏi lại một lần, “Lưu đại nhân có đáp ứng không?”
“Không phải là ta có đáp ứng hay không, mà là người ở Đông Bắc kia có đáp ứng hay không.” Lưu Nhất Thủy vuốt râu nói, “Nhưng dù thế nào đi nữa, Triệu đại nhân có thể nghĩ thông suốt cũng là chuyện tốt, ta sẽ lập tức báo tin, ít ngày nữa sẽ có kết quả.”
“Còn phải chờ mấy ngày sao?” Triệu Càn nhíu mày.
“Người ở Đông Bắc kia đã chờ Triệu đại nhân mấy năm, sao đổi thành Triệu đại nhân thì chỉ mấy ngày cũng chờ không kịp?” Trong mắt Lưu Nhất Thủy có chút thâm ý.
Triệu Càn nghẹn lời.
“Yên tâm, dựa theo hiểu biết của ta đối với Hoàng Thường, mấy ngày này hắn sẽ không xuống tay với Triệu đại nhân đâu. Lui một vạn bước mà nói, cho dù mấy ngày này thật sự có phong ba, ta cũng có thể cam đoan sẽ có người âm thầm tương trợ, cướp Triệu đại nhân từ trong tay Ngự Lâm quân trở về, sao hả?” Lưu Nhất Thủy dù đang hỏi, nhưng trong ngữ điệu lại không chừa chút đường thương nghị.
Là người dưới mái hiên, Triệu Càn tuy đầy mặt phiền muộn, nhưng vẫn phải đáp ứng.
Ngoài phòng gió bắc thổi đến, sau một lát, Triệu Càn kéo chặt ngoại bào, từ trong phòng đi ra, ngồi lên kiệu quay về Triệu phủ.
“Ngươi thấy sao?” Sau khi rời khỏi phủ Thừa tướng, Thẩm Thiên Phong hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Triệu Càn diễn không tệ.” Tần Thiếu Vũ nói, “Hơn nữa chuyện bịa ra cũng xem như hợp lí.”
“Nhưng Lưu Nhất Thủy là con cáo già, không hẳn sẽ tin tưởng.” Thẩm Thiên Phong nói.
“Thì sao, vốn dĩ cũng không mong hắn sẽ tin tưởng hoàn toàn.” Tần Thiếu Vũ không để tâm, “Cho dù Lưu Nhất Thủy thật sự tin, nhưng bây giờ Triệu Càn đã tuyên bố bản thân trở thành thứ bỏ đi của Sở Uyên, ngay cả tự bảo vệ mình cũng là một vấn đề, chẳng lẽ còn có thể thay bọn họ làm nên chuyện gì sao? Mấy năm trước Chu Giác mượn sức Triệu Càn, là vì hắn có địa vị trong triều, có thể giúp được không ít việc, nhưng xưa đâu bằng nay, một triều thần sa sút, một chút giá trị lợi dụng cũng không còn, Chu Giác sẽ không lãng phí thời gian trên người một kẻ như thế.” Đêm nay Lưu Nhất Thủy chỉ luôn qua loa có lệ, hiển nhiên cũng biết Triệu Càn đã trở nên vô dụng, chỉ là sợ hắn dưới cơn tức giận sẽ khiến cho cá chết lưới rách, cho nên mới không trực tiếp cự tuyệt, cho hắn một chút hy vọng để bám trụ mà thôi.
“Trước đó Sở Uyên còn muốn mượn Triệu Càn để xâm nhập vào nội bộ của Chu Giác.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nhưng theo thế cục hiện tại, sợ là khả năng không lớn.”
“Làm Hoàng đế, tốt nhất không nên quá tham lam.” Tần Thiếu Vũ cười lắc đầu, “Có thể khiến Lưu Nhất Thủy vì vậy mà hành động, mục đích tìm ra những quân cờ còn sót lại trong triều cũng đã đạt thành, mưu cầu quá nhiều ngược lại sẽ chẳng có được gì cả.”
“Đạo lý này ai cũng rõ, nhưng thân là vua của một nước, tự nhiên sẽ cực kỳ quan tâm tới chuyện thanh phản.” Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ vai hắn, “Đi về trước đi.”
“Ngươi muốn đi đâu?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Đằng trước có gian hàng bán điểm tâm, ta đi mua chút điểm tâm cho Tiểu Cần.” Thẩm Thiên Phong trả lời.
Thẩm Thiên Lăng thích nhất là ăn mấy món điểm tâm, Tần cung chủ tất nhiên sẽ không buông tha mấy chỗ tốt như gian hàng điểm tâm này, vì thế cũng đi cùng Thẩm Thiên Phong tới đó.
“Thẩm minh chủ đến sao.” Lão bản hiển nhiên có quen với hắn, vì vậy nhanh nhẹn lấy ra một bao gồm chùm ruột, bánh hoa quế và một đống mứt quả, “Còn cần gì nữa không?”
“Đa tạ.” Thẩm Thiên Phong nhận lấy, sau đó nhìn Tần Thiếu Vũ, “Ngươi muốn mua gì cho Lăng nhi?”
“Đây là ngươi làm?” Tần Thiếu Vũ chỉ vào một loạt hình con thỏ đặt trên quầy hàng.
“Đúng vậy.” Lão bản cười ha hả, “Sắp đến tết rồi, làm chút trúc hương cao cho mấy đứa trẻ con, ăn rồi năm sau có thể cao lên.”
(*) Trúc hương cao là loại bánh đặc sản của Tứ Xuyên, được làm bằng gạo nếp, đường đỏ, đường cát trắng. Bên ngoài dùng một lớp lá trúc bao lại, đêm chưng cách thủy 6 phút rồi lấy ra ăn. Giống bánh chưng nước mình nhỉ~
Tần Thiếu Vũ tùy tay cầm lấy một con, “Lão bản có bằng lòng dạy ta không?”
“Dạy?” Thẩm Thiên Phong cảm thấy bản thân xuất hiện tình trạng lãng tai, lão bản cũng có chút khó hiểu.
“Mua ngươi một canh giờ của ngươi, dạy ta cách làm đi.” Tần Thiếu Vũ bỏ một thỏi bạc lên quầy.
“Được được được.” Lão bản cực độ vui sướng, vội vàng một ngụm đáp ứng.
Thẩm Thiên Phong không biết nên nói gì với hắn, đành phải quay về Hoàng cung trước.
Buổi chiều có chút nắng, Diệp Cẩn đang ở trong viện mài thảo dược, Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên bàn, ôm tiểu Mao Cầu đọc sách uống trà.
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong đi vào sân, “Lăng nhi.”
“Di, sao chỉ có mình ngươi về vậy.” Thẩm Thiên Lăng nhìn ra phía sau hắn.
“Thiếu Vũ còn có một số việc.” Thẩm Thiên Phong đặt điểm tâm lên bàn, “Chắc một lúc lâu mới về được.”
“Có chuyện gì?” Thẩm Thiên Lăng hiếu kì.
Thẩm Thiên Phong nói, “Đợi rồi ngươi sẽ biết.”
Thẩm Thiên Lăng: …
Cư nhiên còn thừa nước đục thả câu.
“Đi theo dõi sao rồi?” Diệp Cẩn rửa tay, cũng tới ngồi bên bàn.
Vào đông nước có chút lạnh, Thẩm Thiên Phong ủ hai tay y trong lòng bàn tay mình, đem chuyện vừa rồi nói qua một lần.
“Xem như là trong dự kiến của chúng ta.” Diệp Cẩn nói, “Hiện tại kế hoạch của Lưu Nhất Thủy đã xảy ra đột biến, chắc rằng hắn sẽ lập tức có hành động ứng biến, chỉ cần phái người theo dõi, chắc chắn có thể tra được vài chuyện.”
“Ám vệ sẽ luân phiên trông chừng phủ Thừa tướng.” Thẩm Thiên Phong nói, “Vô luận là hắn đi tìm loạn đảng hay là mấy quân cờ khác trong triều, thì cũng không thoát được giám thị của chúng ta.”
“Vậy là tốt rồi.” Diệp Cẩn rút tay về, “Ta đang nấu canh trong trù phòng, bây giờ có muốn uống không?”
“Uống.” Thẩm Thiên Phong cười cười, vẻ mặt rất là ôn nhu, “Ta cũng có mua điểm tâm cho ngươi.”
“Khụ khụ!” Thẩm tiểu thụ ở một bên ho khan, ta còn ở bên cạnh a!
Loại hình ảnh liếc mắt đưa tình này thật khiến người không chịu nổi.
“Chíp chíp!” Mao Cầu cũng nhào vô giúp vui.
Thẩm Thiên Phong trừng mắt liếc y một cái.
Thẩm Thiên Lăng thập phần vô tội, yên lặng đưa tay cởi dây thừng trên bọc điểm tâm.
Thẩm Thiên Phong nói, “Chỉ được ăn một miếng.”
Một miếng điểm tâm chỉ lớn bằng ngón tay cái thôi a, Thẩm Thiên Lăng nghẹn họng không biết nói gì, thân là Võ lâm Minh chủ, cũng không cần nhỏ mọn tới vậy chứ?
Nhưng kỳ thật y đã nghĩ oan cho ca ca y rồi, Thẩm Thiên Phong chỉ là cảm thấy Tần Thiếu Vũ vẫn còn đang ở gian hàng tự tay làm điểm tâm, nếu đệ hắn ăn no mất, vậy lát nữa không phải sẽ cô phụ một mảnh tâm ý của người khác sao.
Vì thế Thẩm Thiên Phong đơn giản xê dịch toàn bộ điểm tâm sang bên kia.
Thẩm Thiên Lăng: …
Gần cuối năm rồi, vị đại hiệp này ngươi thật sự không định bồi dưỡng một chút tình cảm huynh đệ cảm động thiên địa sao?
“Ta đi múc canh cho ngươi.” Diệp Cẩn đứng lên, “Sau khi uống xong, chúng ta cùng đi tìm Sở Uyên.”
Hai mắt Thẩm Thiên Lăng sáng ngời.
Diệp Cẩn lắc đầu, “Ngươi không thể uống, thân thể quá yếu, sẽ bổ đến chảy máu mũi.”
Trái tim thủy tinh của Thẩm tiểu thụ lại phải chịu tổn thương.
Không có điểm tâm ăn, còn không có canh uống.
Nhân loại quả thật không có gì tốt.
Vì tránh quấy rầy ca ca và tẩu tử của mình thân thiết, Thẩm Thiên Lăng đành phải ôm Mao Cầu về phóng, cùng nhau chia sẻ một bao bò khô, sau đó lười biếng nằm sấp trên giường, chờ Tần Thiếu Vũ trở về rồi cùng nhau ăn cơm trưa.
Ngoài cửa sổ, hoa tuyết lại bị thổi bay bay, trong phòng thì ấm áp dễ chịu , thật sự rất thích hợp để ngủ, vì thế liền bất tri bất giác mà ngủ mất, thẳng đến khi bị người nắm mũi, “Tiểu trư.”
“Hả?” Thẩm Thiên Lăng mơ mơ màng màng mở mắt.
Mao Cầu nâng mí mắt nhìn thoáng qua, rồi lại chui vào trong chăn, tiếp tục hô hô ngủ.
“Sao lại ngủ giữa ban ngày.” Tần Thiếu Vũ ôm lấy y.
“Đang đợi ngươi, bất tri bất giác ngủ mất.” Đại khái là vì vừa từ bên ngoài trở về, nên trên người Tần Thiếu Vũ còn có chút hàn ý, Thẩm Thiên Lăng đặt hai tay che lên gò má lạnh băng của hắn, “Sao về trễ hơn đại ca lâu vậy, đi làm cái gì?”
“Ngươi đoán.” Tần Thiếu Vũ cười nhẹ.
“Hửm?” Thẩm Thiên Lăng cũng bị hắn chọc cười, “Sao ta biết ngươi đi đâu chứ, Vương Thành lớn vậy mà.”
“Đi làm thứ Lăng nhi thích nhất.” Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi dậy.
Thẩm tiểu thụ nghĩ nghĩ, nhất thời cảnh giác nói, “Lại là thứ kỳ kỳ quái quái gì nữa sao?” Không thể sống lành mạnh một chút sao!
“Nga.” Tần Thiếu Vũ giật mình, “Thì ra Lăng nhi thích nhất thứ đó.”
Kỳ thật cũng không có a! Thẩm Thiên Lăng kéo banh mặt hắn đến biến hình, thật là thẹn quá thành giận a.
“Đỏ mặt cái gì.” Tần Thiếu Vũ bật cười, hôn lên mặt y một cái.
“Không cho thừa nước đục thả câu.” Thẩm Thiên Lăng thúc giục, “Nói mau, là thứ gì.”
Tần Thiếu Vũ ôm y ngồi ở bên bàn.
“Điểm tâm a.” Thẩm Thiên Lăng nhất thời nản lòng, “Vừa rồi đại ca có mua, ta thấy hết rồi.” Nghĩ nghĩ lại cáo trạng, “Nhưng hắn chỉ cho ta ăn một miếng, quá mức keo kiệt!” Thật là không thể trọng tẩu khinh đệ hơn được nữa, kỳ thật ta cũng không phải rất muốn ăn a!
Thẩm tiểu thụ một bên oán niệm, một bên yên lặng hóp bụng một cái.
“Mở ra nhìn xem.” Tần Thiếu Vũ lắc lắc y.
Thẩm Thiên Lăng cởi dây buộc, tùy tay mở hộp ra, chỉ thấy bên trong là một loạt các món điểm tâm, hình dạng hơi kỳ lạ.
“Sao hả?” Tần Thiếu Vũ hỏi y.
Thẩm Thiên Lăng thật lòng nói, “Xấu quá, còn không bằng bao vừa rồi đại ca mua về nữa.”
Tần Thiếu Vũ: …
“Bao hồi nãy là màu xanh, ngọt ngọt, lớn nhỏ cũng rất đều đặn.” Thẩm Thiên Lăng còn đang thành thật thảo luận về điểm tâm, hơn nữa sắc bén nói, “Hộp này vừa nhìn là biết làm ra từ tay kẻ mới học nghề rồi, còn hơi khét nữa, khi ngươi mua sao lại không chọn cái khác chứ.”
Tần Thiếu Vũ bình tĩnh đậy nắp hộp lại, “Chắc là lão bản lấy nhầm bao rồi, vừa rồi ta lấy không phải bao này.”
“Có thể đổi không?” Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đổi làm gì, một hộp điểm tâm mà thôi.” Tần Thiếu Vũ kéo y ra ngoài, “Chúng ta đi ăn cơm trưa.”
“Ừ.” Thẩm Thiên Lăng cùng hắn chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ, lòng bàn chân giẫm lên tuyết đọng phát ra tiếng “chi chi”. Sau một lát đột nhiên nhớ tới gì đó, vì thế lại hỏi, “Vừa rồi ngươi nhất định không phải đi mua điểm tâm, rốt cuộc đã đi làm cái gì hả?”
Tần Thiếu Vũ: …
“Nói chuyện đi.” Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn.
Tần cung chủ lãnh khốc nói, “Xử lý sự vụ Truy Ảnh Cung.” (Tự dưng thấy tội ảnh ~)
“Nga.” Thẩm Thiên Lăng gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.
Muộn một chút, sau khi Thẩm Thiên Phong nói với Sở Uyên chuyện ở phủ Thừa tướng sáng nay, rồi thương định bước hành động tiếp theo thì muốn đi tìm Mộ Hàn Dạ, lại vừa vặn nhìn đến Thẩm Thiên Lăng ở tại Ngự Hoa viên, đang tiếp lấy trái cây ám vệ ném từ trên cây xuống.
“Đang làm gì đó?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.
“Là đậu tương tư.” Trong tay Thẩm Thiên Lăng đã tích góp được không ít, “Diệp đại ca nói có thể làm thành tương, chua chua ngọt ngọt giúp Tiểu Phượng Hoàng giảm béo.” Thuận tiện mình cũng có thể giảm một chút, bụng mỡ gì đó, thật không có khí phách.
“Vậy cũng không nên tự mình chạy tới chứ, bên ngoài lạnh như vậy.” Thẩm Thiên Phong kéo lại áo choàng cho y, “Thiếu Vũ đâu?”
“Ở trong phòng nghỉ ngơi.” Thẩm Thiên Lăng nói, “Nói là có chút mệt.”
“Mệt?” Thẩm Thiên Phong bật cười, trêu chọc nói, “Làm điểm tâm sẽ mệt như vậy sao?”
“Làm điểm tâm gì?” Thẩm Thiên Lăng khó hiểu.
“Ngươi không biết?” Thẩm Thiên Phong ngoài ý muốn, “Ta rõ ràng thấy hắn mang điểm tâm vào phòng rồi mà.”
Thẩm Thiên Lăng nghĩ nghĩ, sau đó giật mình nói, “Vậy hộp điểm tâm kia là do chính hắn làm sao?”
Thẩm Thiên Phong: …
Hình như mình đã nói thứ không nên nói thì phải?
“Nói mau.” Thẩm Thiên Lăng kéo áo hắn.
Tóm lại cũng đã chọc thủng cái sọt rồi, nên Thẩm Thiên Phong dứt khoát nói ra mọi chuyện.
Trách không được lại khó coi như vậy a… Thẩm Thiên Lăng dở khóc dở cười, dọc theo đường nhỏ chạy trở về.
Ám vệ đi theo phía sau lệ nóng doanh tròng, cảm thấy cả người đều không tốt. Tuy rằng chuyện tự tay vì phu nhân làm điểm tâm rất cảm động, nhưng cung chủ rốt cuộc có từng cố kỵ cảm thụ của chúng ta hay không a, bây giờ còn đỡ, chỉ là xăn tay áo nhào bột, nhưng nếu cứ tiếp tục phát triển thì sau này không chừng còn dùng cà rốt khắc hoa.
Đường đường là Cung chủ Truy Ảnh Cung mà lại say mê làm hoa cà rốt, truyền ra sẽ khiến toàn giang hồ nhạo báng, còn không bằng sớm bị lật đổ, đợi sau khi thiếu cung chủ thế chỗ, vậy cung chủ muốn khắc thế nào thì khắc, thậm chí khắc ra một con rồng cà rốt cũng không sao cả.
Toàn bộ gánh nặng đều đặt trên đầu vai tròn vo của thiếu cung chủ, loại cảnh tượng tương lai tốt đẹp này thật sự là nghĩ một chút thôi cũng đã nhịn không được nhiệt huyết sôi trào!
Ảnh vệ Thất Tuyệt quốc và ám vệ của Nhật Nguyệt Sơn Trang vốn đều đang phơi nắng trên nóc nhà, đột nhiên thấy ám vệ Truy Ảnh Cung đang oanh oanh liệt liệt chạy về từ xa, hơn nữa hai mắt hình như còn sắp bắn ra tinh quang, vì thế ai nấy cũng tự hiểu mà không nối, ôm kiếm nhảy vào trong viện, nhanh chóng vào phòng.
Thật là không cho vật biểu tượng giang hồ chút mặt mũi nào hết.
Tần Thiếu Vũ nói là ngủ, trên thực tế hoàn toàn chỉ là nhắm mắt dưỡng thần. Tập võ suốt mấy năm, hắn đã tập sớm thành thói quen tùy thời tùy chỗ đều đề cao cảnh giác, ngủ trưa càng không, cho dù muốn ngủ cũng ngủ không được.
Cho nên khi ở trong viện truyền tới tiếng bước chân, hắn liền nhanh chóng mở mắt, sau đó vào lúc Thẩm Thiên Lăng đẩy cửa thì lại nhắm mắt lại —— tuy rằng rất ngây thơ, nhưng sáng nay hắn quả thật bị đả kích.
Thẩm Thiên Lăng ngồi ở bên giường, cúi đầu hôn nhẹ hắn.
Tần Thiếu Vũ quyết đoán ngồi dậy, “Ta còn có chút… Ngô.”
Thẩm Thiên Lăng kéo hắn về trên giường, đôi môi triền miên tương thiếp, thậm chí còn chủ động hé mở cánh môi, vươn cái lưỡi phấn nộn tiến vào trong miệng hắn.
Tần Thiếu Vũ cùng y sớm chiều ở chung, tất nhiên sẽ hiểu rõ mỗi một ánh mắt của y. Cho nên vừa rồi thấy được chút đắc ý nhỏ nhoi trong ý cười nơi đáy mắt y, thì hắn đã đoán được là do Thẩm Thiên Phong lắm miệng. Vốn cảm thấy có chút mất mặt, nhưng lần này được y tận tâm lấy lòng như vậy, hắn cũng không them để ý nhiều nữa, liền nhanh chóng đoạt lại quyền chủ động.
Thẩm Thiên Lăng khẽ thở dốc, một đầu tóc đen không biết đã tản ra khi nào, ôn nhu rơi trên gối, lông mi run nhè nhẹ, hai gò má lộ ra hồng sắc nhàn nhạt, tiểu hoa yêu nhất tiếu khuynh thành trong lời đồn, quả thật có nhan sắc vô song trên thế gian.
Tần Thiếu Vũ lưu luyến không rời buông cánh môi y ra, có chút si mê nhìn y.
“Ngu ngốc.” Trong thanh âm của Thẩm Thiên Lăng có chút ý cười, không hề chớp mắt nhìn hắn.
“Lần sau tìm cơ hội đánh Thiên Phong.” Tần Thiếu Vũ kề trán mình lên trán y, “Thân là Võ lâm Minh chủ, lại nhiều chuyện giống như mấy đại thẩm trên đường, truyền ra cũng không sợ mất mặt.”
“Nếu đại ca không nói thì sao?” Thẩm Thiên Lăng hỏi, “Ngươi định ném mấy món điểm tâm này hả?”
“Bị ngươi giễu cợt, chẳng lẽ còn phải lưu lại.” Tần Thiếu Vũ quẹt quẹt chóp mũi y, “Tiểu trư, chỉ biết khi dễ ta.”
“Ngươi lại chưa nói là ngươi làm .” Thẩm Thiên Lăng khẽ dùng lực, khiến hai người thay đổi vị trí trên dưới, bản thân thì ghé vào ngực hắn, “Nếu ngươi nói sớm, ta cao hứng còn không kịp.”
“Thực sự khó coi như vậy sao?” Tần Thiếu Vũ rất so đo, “Làm không ít, ta còn cố ý chọn mấy cái đẹp nhất.”
“Là ngươi làm, dù như thế nào cũng sẽ không khó coi.” Thẩm Thiên Lăng lại nghiêng qua hôn hắn, “Ta muốn ăn.”
Tần Thiếu Vũ nhéo nhéo bụng y.
Thẩm Thiên Lăng có chút nhột, một bên cười một bên trốn.
Bởi vì là thứ do người âu yếm tự tay làm, cho nên dù tạo hình vẫn rất kỳ dị, nhưng lại là mỹ vị ngon nhất thế gian, sau ăn luôn một cái lỗ tai không hề giống là của con thỏ, Thẩm Thiên Lăng nói, “Ăn ngon.”
“Chỉ hai chữ?” Tần Thiếu Vũ búng búng trán y, “Không đủ.”
Thẩm Thiên Lăng kháng nghị, “Chẳng lẽ còn phải viết phú?”
Phú là 1 thể thơ, phú có nghĩa là trình bày, diễn tả, chẳng hạn như nói về người, về việc hay vật gì thì trình bày, diễn tả cho người ta hình dung được người, việc, hay vật ấy —- (mượn tạm bên nhà chị Anknjm^^~)
“Vậy thì không cần.” Tần Thiếu Vũ ôm y lên đùi mình, “Buổi tối tiếp tục diễn màn hôm qua là được.”
Thẩm Thiên Lăng bị nghẹn điểm tâm một chút.
Loại tình tiết tiên sinh dạy học bị khí khái oai hùng bất phàm của mã tặc hấp dẫn, vì thế hao tổn tâm cơ lẫn vào sơn trại, chủ động cởi sạch chính mình rồi tắm rửa sạch sẽ, chui vào trong ổ chăn cầu yêu thương, một lần không đủ còn muốn lần thứ hai này, hoàn toàn không hợp lý biết không!
Đã nói nam nhân của y quả thực hết thuốc chữa mà.
Thủ hạ Truy Ảnh Cung đều biết, cung chủ nhà mình cưng chìu phu nhân vô bờ bến. Mà sau khi trải qua sự kiện điểm tâm lần này, giữa hai người hiển nhiên lại càng thêm ngọt ngào, vì thế không chỉ ám vệ yên lặng cách xa, thậm chí ngay cả Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn nhìn thấy, cũng thấy có chút đau răng.
“Há miệng.” Tần Thiếu Vũ đút cho hắn một múi quýt.
“Chua.” Thẩm Thiên Lăng cau mũi.
“Chua sao? Cho ta nếm thử xem.” Tần Thiếu Vũ nghiêng qua, hôn lên môi y.
Mao Cầu liếc nhìn hai người một cái, xoay người lắc lư nhảy xuống bàn, nhào vào trong lòng Diệp Cẩn đang đứng bên cửa sổ.
Diệp Cẩn cũng có chút không biết nói gì, y vốn là đến nói với Tần Thiếu Vũ, rằng Thẩm Thiên Phong nhận được tin tức của ám vệ, đã xuất cung theo dõi Lưu Nhất Thủy, lại không nghĩ rằng vừa đến đã thấy hai người lại đang khanh khanh ta ta.
Không sai, chính là lại!
“Chíp.” Mao Cầu ngẩng đầu nhìn y.
Diệp Cẩn quyết đoán ôm nó quay về.
May là hai người này không nuôi tiểu hài tử thật, không thì còn ra sao nữa chứ.
Ngoài Hoàng cung, Thẩm Thiên Phong và ám vệ, hơn nữa còn có các cao thủ ám sát được Sở Uyên bồi dưỡng theo dõi chặt chẽ xung quanh, đem chuyện mỗi một người ra khỏi Lưu phủ đi đâu, gặp ai, ghi lại toàn bộ, cũng được một quyển danh sách thật dày.
Nhân số tuy nhiều, nhưng vì toàn bộ đều có tên có hạ, điều tra cũng không quá nhọc sức. Thẩm Thiên Phàm lại quen thuộc kinh thành, liên hợp cùng những tâm phúc khác thì chỉ trong vòng bảy ngày ngắn ngủi đã đại khái phân loại được những người này, loại trừ những người không khả nghi, cuối cùng còn lại hai mươi người, có đại thần trong triều, có thương hộ kinh thành, cũng có cung nữ nội thị, thậm chí còn có cả người bán thức ăn bên đường và người lên núi đốn củi, thân phận rất là phức tạp.
“Cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.” Thẩm Thiên Phong lật lật mớ danh sách kia, “Không ngờ Chu Giác lại có nhiều tai mắt như vậy.”
“Nếu hắn thật sự không có bản lĩnh, thì sẽ không có gan mưu nghịch.” Tần Thiếu Vũ nói, “Nơi này là Vương Thành, hắn tất nhiên sẽ phải tốn nhiều tâm cơ một chút, hơn nữa quan trọng nhất, Lưu Nhất Thủy quyền cao chức trọng lại là người của hắn, muốn lợi dụng thân phận Tể tướng cưỡng bức lợi dụ phát triển một ít tai mắt, cũng không tính là cái gì việc khó.”
“Việc này không nên chậm trễ, cầm lấy đi tìm Hoàng Thượng đi.” Thẩm Thiên Phong đưa danh sách trong tay ra, “trong long hắn chắc là cũng đã có kế hoạch.”
“Ta không đi.” Tần Thiếu Vũ nói, “Lăng nhi còn đang chờ ta ăn sủi cảo.”
Thẩm Thiên Phong gật đầu, Truy Ảnh Cung không muốn đặt mình vào trong, hắn tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng.
Nhìn thân ảnh Tần Thiếu Vũ dần dần rời đi, Thẩm Thiên Phàm lắc đầu, “Trên đời này chỉ thấy đánh vỡ đầu nhau cướp công lao, chưa từng thấy qua bỏ công lao không cần.”
“Nhiều năm như vậy, ngươi cũng không phải không biết tính cách hắn.” Thẩm Thiên Phong nói, “Nếu không phải vì Lăng nhi, hắn cũng sẽ không tham dự vào chuyện này.”
“Kỳ thật Hoàng Thượng không hẳn đầy tâm cơ như hắn tưởng.” Thẩm Thiên Phàm nói, “Bằng không ta cũng không muốn ở lại trong cung.”
“Vậy thì có liên quan gì tới hắn?” Thẩm Thiên Phong nói, “Cho dù Hoàng Thượng có tính cách thế nào, thì cũng chỉ là một người không có quan hệ với hắn mà thôi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]