Tuy đã hứa với Thẩm Thiên Phong sẽ nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng dù sao độc của đội tiên phong vẫn còn chưa giải được, cho nên ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Diệp Cẩn đã thức dậy, quay đầu nhìn lướt qua người bên cạnh, sau đó xốc chăn định xuống giường.
Nhưng lúc hành quân chiến đấu, giường đều là dựng qua loa cho xong, hiển nhiên chất lượng không tốt được, cho nên sau một tiếng két chói tai, Thẩm Thiên Phong đưa tay giữ chặt y, trực tiếp kéo về lại.
Diệp Cẩn lười biếng duỗi eo, lại cọ vào trong lòng hắn, hết nằm sấp rồi lại lật ngửa, tóm lại chính là không nằm yên được.
Thẩm Thiên Phong thầm buồn cười, vươn tay ôm chặt người hơn nữa.
Hạ nhân của Nhật Nguyệt Sơn Trang đều biết, Diệp cốc chủ khi mới rời giường rất xấu tính, cho nên khi y chưa tỉnh ngủ ngàn vạn lần không được chạy tới trêu chọc y. Nhưng chỉ có Thẩm Thiên Phong biết, người này lúc vừa tỉnh ngủ cũng chia thành hai loại. Một loại là sáng sớm không có gì làm nên muốn ngủ nướng một hồi ai dè lại bị vô tình đánh thức, vậy thì y sẽ lập tức xù lông muốn đánh người; còn một loại khác chính là trong lòng có chuyện, tuy chưa tỉnh ngủ nhưng không thể không dậy sớm, dưới loại tình hình này, biểu hiện của y chính là giống như bây giờ, vừa bất mãn lầm bầm vừa xoay người lăn qua lộn lại, còn đá đá đánh đánh mình, mãi đến khi bắt buộc bản thân tỉnh táo mới thôi.
“Không ngủ nữa!” Sau nửa nén hương, rốt cuộc Diệp Cẩn cũng cảm giác thần thanh khí sảng, vì thế đứng lên mặc quần áo.
Thẩm Thiên Phong sờ sờ dấu răng bị y cắn ra trước ngực, có chút dở khóc dở cười.
“Ngươi ngủ tiếp đi.” Diệp Cẩn xuống giường, “Bây giờ còn quá sớm, ngươi dậy cũng không có gì làm.”
Thẩm Thiên Phong tất nhiên không nỡ để y một mình, nên cũng đứng dậy rửa mặt, sau đó đến nhà bếp lấy điểm tâm cho y. Trong quân doanh tất nhiên không có sơn hào hải vị gì, nhưng may mà Diệp Cẩn cũng không kén chọn, bình thường khẩu vị của y cũng rất nhạt, nên đơn giản ăn một chén cháo trắng lót dạ cũng đủ rồi.
Ở điểm này, Diệp Cẩn dễ nuôi hơn Thẩm tiểu thụ nhiều.
“Hắt xì !” Thẩm Thiên Lăng lại đánh hắt xì lần nữa, nhăn mũi chui chui vào ổ chăn.
Tần Thiếu Vũ ôm y vào trong lòng, tay phải thuận thế vói vào tiểu khố đầu, thật vô sỉ.
Trên mông ấm hôi hổi, Thẩm tiểu thụ rất vừa lòng, ngay cả nằm mơ cũng tốt đẹp hơn không ít.
“Đại ca?” Thẩm Thiên Phàm đi tuần tra ngang qua nhà bếp, nhìn thấy ca hắn đang nấu cháo thái rau, vì thế cả người đều cứng ngắc, đó là cái hình ảnh quỷ dị gì vậy……
“Ngươi tới đây làm gì?” Thẩm Thiên Phong nhíu mày.
Thẩm Thiên Phàm tức ngực, ngươi nhất định phải tỏ vẻ ghét bỏ rõ ràng vậy sao.
“Đây là cái gì?” Thẩm Thiên Phong giơ lên một cái lọ cho hắn nhìn.
Thẩm Thiên Phàm nói, “Gia vị.”
Thẩm Thiên Phong trừng đệ mình, “Ta biết đây là gia vị, nhưng là gia vị gì!”
“Sao ta biết được.” Thẩm Thiên Phàm kháng nghị, ngươi làm ca ca còn không biết, ông đây là đệ đệ thì lại càng không biết!
“Uổng cho ngươi là Tướng quân.” Thẩm Thiên Phong để lọ gia vị xuống.
Thẩm Thiên Phàm máu chảy đầy mặt, uổng cho ngươi còn biết ta là Tướng quân, nhìn tình hình vừa rồi rõ ràng xem ta là đầu bếp mà.
“Ca.” Thấy đại ca mình đang có xu thế tiếp tục nghiên cứu cái lọ kia, Thẩm Thiên Phàm thật sự không nỡ nhìn nữa, vì thế uyển chuyển nói, “Ta cảm thấy, với trình độ này của ngươi vẫn nên nấu chút cháo trắng thì tốt hơn.”
Thẩm Thiên Phong:……
“Không thì ta đi gọi đầu bếp đến đây?” Thẩm Thiên Phàm đề nghị.
“Đừng quấy nhiễu người khác.” Thẩm Thiên Phong dùng thìa khuấy khuấy đáy nồi, “Cũng được rồi, ngươi lại đây thử một chút xem.”
Thẩm Thiên Phàm lập tức chần chờ, má ơi ăn vào có chết người không trời.
“Lại đây!” Thẩm Thiên Phong ra lệnh.
Thẩm Thiên Phàm đành phải ôm tâm tình của cảm tử quân, cầm giá múc một miếng lên ăn thử.
“Thế nào?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
Nhìn dao phay trong tay ca mình, Thẩm Thiên Phàm nhanh chóng ca ngợi, “Quả thực chính là quỳnh tương ngọc dịch.”
Thẩm Thiên Phong trở mặt tức giận.
Thẩm Thiên Phàm rất muốn rơi lệ, rốt cuộc ông đây lại nói sai chỗ nào, khen ngươi cũng không được sao? !
Tuy quá trình rất gian nan, nhưng tốt xấu gì cũng đã nấu cơm cháo xong xuôi. Thẩm Thiên Phàm bóng dáng đại ca nhà mình đi đưa cơm, cảm thấy…… tâm tình thật sự rất phức tạp a, chậc.
“Tiểu Cẩn.” Thẩm Thiên Phong xách hộp đồ ăn đi qua, từ xa chỉ thấy Diệp Cẩn đang ngồi bên ngoài, vì thế có chút khó hiểu, “Làm sao vậy?”
“Đi ra ngoài hít thở không khí.” Diệp Cẩn đứng lên, “Ta mới kiểm tra lớp vải trong cái mặt nạ tơ vàng kia, phát hiện đó cũng không phải thuốc giải.”
“Vậy thì là gì?” Thẩm Thiên Phong khẽ nhíu mày.
“Chỉ là một ít thán phấn và hương trần bình thường, chắc chỉ để tránh hít vào quá nhiều khói mê thôi.” Diệp Cẩn nói, “Nói đơn giản một chút, chính là giống như lấy hai miếng bông gòn nhét vào mũi, chỉ thế thôi.”
“Ăn điểm tâm trước đi.” Thẩm Thiên Phong dẫn y vào doanh trướng bên cạnh, “Không cần vội vàng nhất thời.”
“Ta muốn cùng Thiếu Vũ đến lãnh địa của sói tuyết.” Diệp Cẩn nói.
“Đi làm gì?” Thẩm Thiên Phong đặt hộp đồ ăn lên bàn.
“Lớp vải chỉ có thể ngăn cản một phần khói mê, nhưng không thể hoàn toàn chắc chắn phản quân sẽ không hít phải.” Diệp Cẩn nói, “Dù sao khói bụi không như những thứ khác, con người không thể hoàn toàn khống chế nó.”
“Cái này có liên quan gì với lãnh đại của sói tuyết?” Thẩm Thiên Phong hỏi.
“Trước khi phản quân xuất phát đã cố ý vòng qua lãnh địa của sói tuyết, nhất định phải có lý do.” Diệp Cẩn nói, “Muốn đi kiểm tra thử.”
“Cũng được.” Thẩm Thiên Phong gật đầu, “Ta đi cùng ngươi.”
“Ngươi ở lại.” Diệp Cẩn nói, “Nay đội tiên phong lúc nào cũng có thể bị mất khống chế, có ngươi ở đây mọi người cũng yên tâm hơn.”
Nói thì nói như thế, nhưng vừa nghĩ phải để y đến hang sói, Thẩm Thiên Phong vẫn có chút do dự.
“Ta cũng đâu phải trẻ con.” Diệp Cẩn cúi đầu húp một ngụm cháo, “Yên tâm đi.”
Thẩm Thiên Phong thầm thở dài, đưa tay chỉnh tóc lại cho y.
Sắc trời dần sáng lên, trong quân doanh cũng bắt đầu trở nên náo nhiệt. Sau khi dùng xong điểm tâm, Tần Thiếu Vũ và Liên Thành Cô Nguyệt dẫn sói tuyết đi theo, cùng Diệp Cẩn đến lãnh địa của sói tuyết thăm dò, mà Mộ Hàn Dạ thì đi cùng Đao Hồn, tiếp tục vào núi tìm dòng chảy của suối nước nóng.
Tuy xung quanh đều là tuyết nguyên mờ mịt, nhưng ngựa của mọi người đều là tuyệt thế lương câu, nhất là Đạp Tuyết Bạch, bốn vó càng như lướt giữa không trung. Cục Bông vốn vẫn uy phong lẫm lẫm ngồi xổm trên lưng sói tuyết, nhưng tốc độ mọi người gấp rút đi đường thật sự quá nhanh, vì thế nó bất hạnh bị quăng bay hai lần, vậy nên đành phải thành thành thật thật ngồi xổm trong lòng mẹ nó, mắt đậu đen ỉu xìu.
Lãnh địa bầy sói cách đại doanh Sở quân không gần, dù mọi người có ra roi thúc ngựa không ngừng, cũng khoảng năm ngày sau mới đến. Thẩm Thiên Lăng hà hơi vào lòng bàn tay, sau đó nhìn xung quanh, “Chẳng có gì hết, phản quân tới đây làm gì nhỉ?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu, “Không biết, phải tìm rồi mới biết được.”
“Chíp.” Cục Bông từ trong lòng mẹ nó giãy dụa nhảy xuống, lắc lư chạy đến trước mặt sói tuyết, sau đó ra sức nhảy lên lưng đó, khí phách ngời ngời lắc lắc lông, vô cùng khốc huyễn.
Sói tuyết đứng trên một đồi cao, ngửa đầu tru một tiếng dài. Cục Bông xòe cánh ra, cũng ngửa đầu “chíp” theo một tiếng, cảm thấy vô cùng hài lòng.
Sau một hồi, vô số bóng dáng màu trắng phóng nhanh mà đến, phút chốc đã tụ tập trước mặt vua sói, nhìn sơ qua cũng phải có hơi trăm con sói tuyết.
“Có sợ không?” Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Không sợ.” Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. Nói như thế là nói thật, ngay cả vua sói mà cũng ngày ngày ngậm Tiểu Phượng Hoàng chạy đùa vui vẻ, những con khác trong bầy sói chắc cũng không hung dữ được chỗ nào đâu.
Cục Bông ngồi xổm trên đầu vua sói, nhìn mấy trăm sói tuyết đang cúi đầu đứng bên dưới, cảm thấy mình đúng là vô cùng điểu lâm thiên hạ.
Sói tuyết thả người nhảy xuống đồi cao, ngậm bao vải ở bên cạnh ném qua, từ trong đó rơi ra một phần của mặt nạ tơ vàng. Một con sói già lông xám trắng trong bầy kề sát vào ngửi ngửi, sau đó liền xoay người tru lên một tiếng, hai ba con sói trắng khác cũng đáp lại rồi chạy về phía sau, không bao lâu đã ngậm hai cái mặt nạ giống nhau như đúc trở về, hiển nhiên là sau khi chúng công kích phản quân xong, xem những thứ này là chiến lợi phẩm mà tha về ổ.
“Có thật sao?” Thẩm Thiên Lăng ngạc nhiên.
“Chắc thấy rắn chắc.” Diệp Cẩn nói, “Cho nên mới tha về ổ để mài răng.”
Những người khác tưởng tượng ra hình ảnh đó một lát, đều cảm thấy có chút không nói thành lời.
Bầy sói còn đang tiếp tục trao đổi, lại qua một hồi, sói tuyết quay đầu kêu một tiếng với mọi người, rồi chạy thẳng về phía trước mấy bước, sau đó dừng lại quay đầu, như đang gọi những người khác cũng mau đi theo nó.
“Chíp!” Cục Bông cũng vẫy vẫy hai cánh ngắn!
Tuy không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng mọi người vẫn đi theo nó. Sau khi vòng qua mấy đồi tuyết, lại đi tiếp khoảng nửa canh giờ, xuất hiện trước mắt mọi người, lại là một vườn hoa trong thung lũng.
“Đây là……” Đừng nói là những người khác, ngay cả Diệp Cẩn đã nhìn quen các loại kỳ hoa dị thảo cũng có chút sửng sốt. Chỉ thấy bên trong thung lũng thâm u, vô số đóa hoa màu trắng đang nở rộ um tùm, bởi vì không có lá xanh như các loại hoa cỏ bình thường, lại nằm sát vào mặt tuyết, cho nên không chú ý một chút sẽ không nhìn thấy chúng.
“Nơi này từng đã bị lùng sục.” Tần Thiếu Vũ nói, “Không giống bị thú vật giẫm lên, chắc là do phản quân làm ra.”
“Nơi này có một dòng suối nước nóng nhỏ, lại tránh gió, cho nên hoa cỏ mới có thể sinh trưởng.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Cũng bởi vì như vậy, bầy sói mới xem đây là lãnh địa của mình, dù sao cũng là ở bên trong Tuyết Nguyên mênh mông, có thể tìm thấy một nơi ấm áp thế này cũng không dễ dàng.”
Lúc mọi người nói chuyện, Diệp Cẩn đã đi vào thung lũng, ngồi xổm xuống dùng nhíp gắp một đóa hoa lên nhìn.
“Gì vậy?” Thẩm Thiên Lăng cũng được Tần Thiếu Vũ ôm xuống, ngồi xổm bên cạnh y hỏi.
“Không biết, nhưng chắc là thuốc giải của khói mê.” Diệp Cẩn mở một cái túi ra, “Bằng không phản quân cũng cần phải chạy tới đây một chuyến.”
Thẩm Thiên Lăng gật đầu, nhìn tẩu tử mình thoáng cái đã thấy tẩu tử mình nhét hoa đầy cả túi, sau đó thúc giục, “Mau đi thôi!”
Tần Thiếu Vũ ghét bỏ, “Trông ngươi giống như muốn đi đòi nợ vậy.”
“Ngươi thì biết cái gì.” Diệp Cẩn lườm hắn một cái, “Sở dĩ phản quân phải tự mình đây, khả năng rất lớn là do phấn hoa sẽ ảnh hưởng dược hiệu, bằng không cần gì phải mạo hiểm như thế.”
“Ta thật sự rất bội phục Chu Giác.” Liên Thành Cô Nguyệt chậc chậc, “Cả ngày chui nhủi dưới lòng đất, vậy mà lại có bản lĩnh tìm ra nhiều thứ như vậy.”
“Đi mau !” Tẩu tử đúng là rất hung dữ.
Tần Thiếu Vũ ôm Thẩm Thiên Lăng lên ngựa, Liên Thành Cô Nguyệt lại nói, “Các vị về trước đi.”
“Thiếu chủ còn muốn ở lại đây?” Tần Thiếu Vũ ngạc nhiên.
“Ta cùng vua sói đi xem xét xung quanh.” Liên Thành Cô Nguyệt nói, “Đã lâu không trở về, nó cũng muốn vui vẻ rong ruổi trên địa bàn của mình chứ.”
“Cũng được.” Tần Thiếu Vũ không thêm nữa, quay đầu ngựa lại rồi đuổi theo Diệp Cẩn, Thẩm tiểu thụ ở trong ngực hắn 囧 囧, còn chưa mang con theo mà!
“Chíp ! ! !” Tiểu Cục Bông đứng ở trên tuyết, cũng ra sức tỏ vẻ kháng nghị, móng vuốt nho nhỏ bào bào trên đất, bào ra luôn một cái hố !
Có loại cha mẹ vô trách nhiệm này, thật khiến chim không vui.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]