Edit & Beta: Spum-chan
Đạp Tuyết Bạch và Lục Thông Ngọc phóng thẳng một đường, nhanh chóng biến mất trong Tuyết Nguyên mênh mông. Trong lòng Cục Bông tràn đầy buồn bực, lắc lư chạy đến một đồi tuyết, cuộn mình thành một cục tròn vo – tuy rằng vốn dĩ nó cũng rất tròn rồi.
Liên Thành Cô Nguyệt khom lưng ôm nó lên. Nói thẳng ra, hắn cũng không có mấy hứng thú với loại vật nhỏ lông xù này, trước kia nhiều nhất cũng chỉ ở Vô Tuyết Môn chọc ghẹo tuyết điêu. Nhưng tuyết điêu và Phượng Hoàng hiển nhiên có rất nhiều khác biệt, ví như nói cũng không vui như nhau, nhưng tuyết điêu nhiều nhất cũng chỉ tránh tay hắn đi, sau đó vọt thẳng vào lòng Ngâm Vô Sương cuộn tròn lại, tuyệt đối sẽ không giống như Cục Bông nhỏ nhắn này, không chỉ liều mạng đập cánh, còn vươn thẳng móng ra, mắt đậu đen vô cùng bi phẫn, cứ chíp chíp mãi chẳng chịu ngừng.
Liên Thành Cô Nguyệt bị làm cho đầu váng mắt hoa, đang nghĩ xem có cần giao trả cho Thẩm Thiên Lăng trước không thì sói tuyết đã ghé sát vào người hắn, há miệng ngậm Cục Bông lên.
“Chíp.” Tiểu Phượng Hoàng vẫy đầu kháng nghị.
Sói tuyết hoàn toàn không có ý thả nó xuống, ngậm nó chạy thẳng ra xa.
Liên Thành Cô Nguyệt cười lắc đầu, cũng xoay người lên ngựa cùng đi sâu vào Tuyết Nguyên. Bầy sói theo sát sau đó, trong lúc đạp bụi lướt gió, cuộn lên vô số tuyết trắng.
Mà ở phía khác, mấy người Diệp Cẩn vì không để dược thảo mất đi hiệu lực, gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/1993263/chuong-190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.