Edit & Beta: Spum-chan
Chắc vì cảm thấy bầy dơi kia thật sự quá ghê tởm, cho nên thời gian Ngâm Vô Sương ngâm mình trong hồ nước nóng lâu hơn bình thường một chút, chờ đến khi y đi ra, sắc trời đã trở tối, Ngâm Lạc Tuyết đang ở bên ngoài chọc tuyết điêu.
Nhìn thấy Ngâm Vô Sương đi ra, tuyết điêu từ trên bàn nhảy lên, nhẹ nhàng nhào vào lòng y.
“Sao gần đây mập lên rồi.” Ngâm Vô Sương ôm nó nhéo nhéo, cảm thấy mềm mại hơn trước không ít.
Ngâm Lạc Tuyết nói, “Ăn lạp xưởng nhiều quá đó mà.”
Ngâm Vô Sương nhíu mày, “Nó cũng ăn lạp xưởng được sao?”
“Sao lại không được, ăn Ngũ Độc thảo còn không sao nữa là.” Ngâm Lạc Tuyết nói, “Nhưng chắc là chê mặn, nên mỗi bữa đều phải nhờ thím Vương trộn thêm cơm mới chịu ăn.”
Tuyết điêu lắc lắc cái đuôi, lông toàn thân xù lên, hơn nữa còn cuộn tròn mình lại, vậy nên nhìn qua rất giống một quả cầu tuyết be bé.
Ngâm Vô Sương lắc đầu, trả nó về cho Ngâm Lạc Tuyết, “Đêm nay làm chút dược thảo cho nó ăn đi, bằng không sợ là không chạy nổi nữa đâu.”
Ngâm Lạc Tuyết nghe vậy lập tức xụ mặt, “Không thể đợi Thanh Nhiễm về cho nó ăn sao.” Không chỉ thích chạy lung tung còn hay cắn người, đây là tuyết điêu đó nha, còn độc hơn Ngũ Bộ xà nữa đó, không có ba năm người là không kiềm nổi nó đâu.
Ngâm Vô Sương nói, “Không được.”
Ngâm Lạc Tuyết:……
Vậy mà ngươi còn không giúp ta!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khap-chon-giang-ho-deu-la-tho-hao/1993254/chuong-197.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.