Khuôn mặt Khanh Vũ hiện lên sự kinh tởm không chút nào che giấu, lùi về phía sau vài bước.
Và lúc này, quả bóng nhỏ màu trắng chậm rãi trượt xuống từ trên cây, đối mặt với nàng. Cặp mắt xanh lam như nước mở to, ủy khuất nhìn nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu buồn bã, móng vuốt nhỏ còn làm một động tác khiến người không biết nên khóc hay cười.
Khanh Vũ bình tĩnh nhướng mày, từ trên cao nhìn xuống vật nhỏ kia. Nó đang mang theo vẻ mặt phẫn nộ, hai móng vuốt che lại lỗ nhỏ sau mông của mình. Nhưng cho dù như thế, vẫn không ngăn được từng tiếng đánh rắm nổ ra liên tiếp, làm rung chuyển cả thân thể nho nhỏ.
"Phụt ——"
Cuối cùng, Khanh Vũ bị nó chọc cười như vậy, nhìn khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa tuyệt vọng sống không còn gì luyến tiếc, nàng ném qua một viên thuốc màu đen, "Này, đây là giải dược, ăn vào sẽ không sao nữa."
Nghe thấy vậy, vật nhỏ vội vàng buông móng vuốt đang che đít lại, nhặt viên thuốc đặt vào trong miệng, nuốt thẳng xuống cổ họng.
Một lát sau, cảm giác muốn đáng rắm không ngừng cuối cùng biến mất.
"Lần sau ngươi đừng trộm đồ người khác ăn loạn. Đây gọi là tự gánh hậu quả xấu do mình gây ra." Khanh Vũ cười nói, mặc kệ nó có thể nghe hiểu hay không, mũi chân hơi nhón một cái nhảy lên trên cây, hái xuống một ít trái cây.
Nàng ngửi ngửi, nó có mùi thơm ngọt, có lẽ có thể ăn được.
Nhưng trái cây rõ ràng không thể lấp đầy bụng, hay là săn vài con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-vu-phuc-hac-ta-quan-xin-hay-can-cau/1727736/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.