Bạch Chi Ngạn bất đắc dĩ nhún vai, "U Minh Hạp Cốc, nơi đó hoàn cảnh địa lý rất đặc biệt, quanh năm chướng khí bao phủ, không gian sẽ không ngừng biến hóa, dễ ẩn nấp, hơn nữa thích hợp cho nó tu dưỡng."
Hắn vừa dứt lời, khuôn mặt tuấn mỹ của Lâu Quân Nghiêu tối sầm lại, híp mắt nhìn hắn, "Ngươi nói cái gì?"
"Hả? Ta nói đã thả nó vào U Minh Hạp Cốc......" Bạch Chi Ngạn vừa nói đến đây, lúc này mới cảm giác được không thích hợp, sắc mặt lập tức đột nhiên biến đổi, "U Minh Hạp Cốc...... Trời ơi, hỏng rồi!"
***Edit: Emily Ton***
Lúc này, trong U Minh Hạp Cốc vẫn là ban ngày, ngẫu nhiên truyền tới một vài tiếng chim kêu the thé kỳ lạ từ trên không trung, ngoài ra an tĩnh một cách kỳ lạ. Yến Tích Nhu rất lo lắng khi tới nơi nguy hiểm này, dáng vẻ vẫn luôn uể oải, cho đến khi nghe thấy vài tiếng kêu kỳ lạ kia mới tỉnh táo hơn một chút.
Yến Tích Vũ nhìn hai người đi ở phía trước, ánh mắt loé lên, sau đó nhanh chóng đuổi kịp Yến Tích Nhu.
"Tỷ tỷ, lần trước tỷ đã vào trong này rồi sao?" Khanh Bắc nghiêng đầu hỏi.
Khanh Vũ nhướng mày nhìn hắn một cái, nói, "Lần trước ta chỉ đợi ở bên ngoài, thật ra chưa từng tiến vào."
Nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, năm đó nàng từng đi qua rất nhiều nơi nguy hiểm, duy nhất chưa từng tới U Minh Hạp Cốc này. Nàng không biết nguyên nhân vì sao, như thể đã bị nàng lãng quên.
Sau khi đi được một lúc, đáng ngạc nhiên là bọn họ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-vu-phuc-hac-ta-quan-xin-hay-can-cau/1727735/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.