Edit & Dịch: Emily Ton.
Cùng với hai chữ này, chính là một cái chén ngọc giá trị xa xỉ phóng tới, vô cùng tinh chuẩn đánh trúng bàn tay lớn mật kia.
Sắc mặt nữ nhân ngay lập tức trắng bệch, toàn bộ cánh tay đều tê mỏi.
Nhưng nàng ta không rảnh lo đau đớn, trực tiếp tê liệt ngã quỳ xuống trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên, thân thể run lên bần bật.
Bởi vì nơi này được thiết kế rất đặc biệt, mỗi một chỗ đều được phong bế hoàn toàn độc lập, cách một tầng rèm châu sẽ hoàn toàn không thể nghe được động tĩnh bên ngoài. Có thể thấy rằng chủ nhân nơi này đã tiêu phí không ít công sức.
Bên ngoài vẫn ngợp trong tiếng cười đam mê, nhưng nơi này lại khiến người giống như rơi vào trong hầm băng, rét lạnh thấu xương.
Ngay cả sắc mặt nữ tử lúc trước ve vãn tán tỉnh Khanh Vũ cũng hoàn toàn biến đổi, thần thái cung kính xoay người, rũ mắt hạ đầu.
Nụ cười bên miệng Khanh Vũ nhạt đi vài phần, ánh mắt nhìn theo phương hướng chén rượu vừa mới được ném ra.
Vừa lúc một trận gió thổi vào tấm màn che, người nọ chậm rãi mở nửa mắt ra, đôi mắt màu tím sâu thẳm ma mị và u ám, nhưng lại rất mỹ lệ, hấp dẫn vô số người giống như thiêu thân lao đầu vào lửa muốn tới gần hắn.
Đôi mắt này quá đẹp, cũng quá lệnh người sợ hãi.
Vì thế hiện tại Khanh Vũ vẫn còn nhớ rõ, câu đầu tiên mà hắn đã nói, "Ngươi là kẻ thứ nhất dám nhìn ta như thế."
Tuy nhiên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-vu-phuc-hac-ta-quan-xin-hay-can-cau/163635/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.