Mười chín tháng chạp.
Sắc trời nhạt dần, ánh mặt trời cũng đã lùi về phía sau. Bầu trời màu xanh lam, đã thay bằng tầng tầng u ám.
Dưới sự u ám ấy là tinh kỳ bay phấp phới, tuấn mã hí vang.
Thảo nguyên, hôm qua cùng hôm nay đều rất giống nhau, vẫn sôi nổihuyên náo như cũ, thậm chí, so với hôm qua càng dâng cao hơn. Bởi vì,thời khắc của trận chung kết cuối cùng cũng đến rồi.
Hề Hề thi đấu liên tiếp, sau cùng cũng rất mãn nguyện vì có thể thamgia vào trận chung kết này. Mà bản thân nàng, cũng vì đó mà từ một tiểutử vô danh biến thành đại danh đỉnh đỉnh.
Vân Hề! Cố lên!
Cố lên! Vân Hề!
Những tiếng hô như vậy, cứ quanh quẩn trên thảo nguyên, vang vọngkhông ngừng bên tai, nhưng Hề Hề trong lòng lại không có một chút vuisướng gì, mà cứ bị phiền não không khác gì tơ tằm quấn lấy lòng nàng,dây dưa không thôi.
Đây có lẽ là điều bao nhiêu nam tử ở thảo nguyên này mơ ước, nhưng lại tuyệt nhiên không phải là điều mà Hề Hề mong muốn.
Nàng không hy vọng một ngày lại thành danh, có thể là ông trời thật sự muốn nàng ở lại nơi này thi đấu.
Diệp Từ Dung hôm nay cũng đến xem thi đấu, ngồi ở bên cạnh Hoàn Nhan Liệt Phong.
Nàng một thân váy áo bằng sợi bông màu đỏ, bên ngoài khoác áo lông hồ cứu quý giá, mặt ngọc khuynh quốc khuynh thành ẩn hiển ở sau cổ áo bằng lông, mắt mắt gợn sóng nước mông lung như mưa bụi Giang Nam.
Sự xuất hiện của nàng, không biết đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/8804/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.