Một thân ảnh nam tử cao lớn xuất hiện.
Dung mạo của hắn ẩn hiện ở trời hoàng hôn mênh mông, làm cho ngườikhác không thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng hắn lại có một đôi mắt rất sáng, đôi mắt giống như sao trên trời, hết sức rực rỡ, thấu triệt.
Hắn đang sải bước về phía Hề Hề.
Hề Hề cuối cùng cũng có thể nhìn rõ khuôn mặt của hắn, đây là mộtkhuôn mặt đặc biệt rất đỗi tuấn tú của nam tử phương Bắc, đường néttrong sáng nhã nhặn, mày mặt rạng rỡ, trong trẻo vô cùng.
Hắn một thân y phục mùa đông của dân tộc phương Bắc, áo khoác lông dê thuần một màu trắng bên ngoài, trong tay thì đang giữ một cung tiễnbạc.
Hắn nhìn chăm chú Hề Hề một lát, hàng mi khẽ nâng lên, trầm giọngnói: “Tiểu huynh đệ, ngươi lá gan thật to, con sói này sẽ ăn thịt ngươimất.” Trong giọng nói thản nhiên mang theo vẻ quan tâm.
Tuy rằng người này cũng không biết, giữa Hề Hề và chó sói ai lợi hạihơn, nhưng hắn đúng là đang quan tâm nàng, như vậy lại chợt làm cho HềHề trong lòng ấm áp.
Hề Hề khẽ vuốt lại mái tóc đang bị khỏi rối loạn. Như một đám mây nhẹ nhàng theo trên sườn núi chậm rãi đi xuống. Gió cuốn lấy tay áo bào của nàng, làm Hề Hề tăng thêm vài phần mông lung, mờ ảo, lại mang theo mộtchút đơn độc, lặng lẽ.
Hề Hề cung kính nói: “Đa tạ huynh đài đã cứu mạng, đã trễ rồi, ta phải quay về thôi.”
Nói xong liền đi ngang qua con sói đang bị thương, thần sắc buồn bựchướng về nơi đang có tiếng người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/8795/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.