Gió đêm cuồn cuộn nổi lên thổi bay tà áo của hắn, phiêu đãng như một đóa bạch liên nở rộ trong đêm.
Hắn bộ dạng phục tùng cúi mắt, hướng tới Hoàng Nhan Liệt Phong cung kính thi lễ.
“Ngẩng đầu!”
Hoàn Nhan Liệt Phong đôi mắt híp lại, thanh âm cực kỳ lười biếng.
Bạch y nhân thuận theo liền ngẩng đầu, lặng im nhìn Hoàn Nhan Liệt Phong một cái, rồi lại cúi đầu.
Thoáng nhìn qua có chút kinh ngạc,
nhưng Vân Hề Hề vẫn thấy rất rõ ràng, con ngươi của hắn không hề có tức
giận, giống như không hề bận tâm. Trong lòng có thất vọng, chẳng qua chỉ là một nam tử bình thường thôi, giờ phút này đang cung kính quỳ gối ở
nơi đó, mới vừa rồi tao nhã cùng cao quý hẳn chỉ là ảo giác nhất thời.
Hắn không có khả năng là người áo bào tro, đôi mắt của nam tử kia vô cùng sắc bén chứ không giống nhe thế
này, nhìn qua không có lấy chút sinh khí nào cả. Nhưng nếu không phải
hắn, Diệp Từ Dung vù sao lại kích động như vậy?
Hoàn Nhan Liệt Phong nổi hứng liền hỏi han: “Vì sao lại che giấu khuôn mặt?”
“Tiểu nhân dung mạo xấu xí, sợ sẽ làm Dung phi nương nương sợ hãi!” Thanh âm trầm thấp, giống như đè nén sự thống khổ.
“Phi tử của ta nào lại nhát gan như
thế!” Hoàn Nhan Liệt Phong ngón tay thon dài nâng lên cằm của Diệp Từ
Dung, ánh mắt mang theo ý cười trong suốt nhìn Diệp Từ Dung.
Diệp Từ Dung tươi cười nói: “Tiếng
sáo mới vừa rồi thật hay, gợi cho ta một nỗi nhớ nhà, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/8784/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.