“Thị vệ của ngươi rốt cuộc đã tới!”
Đầu lưỡi của Hề Hề bỗng cảm thấy tê tê, lời nói ra cũng có chút khó khăn.
Không nghĩ tới trên mũi tên này độc tính lại mạnh như vậy, chỉ là hút độc trên miệng vết thương của Hoàn Nhan Liệt Phong, mà môi lưỡi lại cócảm giác tê tái như vậy.
Hề Hề lảo đảo đi tới trước cửa động, gió rét xen lẫn với tuyết bổnhào vào mặt, giá rét thấm vào người. Cửa động và trên mặt đất đã đọngmột tầng tuyết mới thật dày, tạo nên thứ ánh sáng trong suốt lấp lánh có màu xanh như ngọc, Hề Hề cầm lên một nắm tuyết trắng cho vào miệng,tuyết nhanh chóng tan ra thành nước lạnh vô cùng, nàng muốn dung nướcấy rửa đi máu độc còn lưu lại trong miệng,.
Quay đầu lại phía sau thấy Hoàn Nhan Liệt Phong đã hôn mê.
Đánh nhau ngoài động cuối cùng cũng kết thúc, thị vệ của Hoàn Nhan Liệt Phong nhanh chóng tiến vào.
Thấy Hoàn Nhan Liệt Phong bị thương, tất cả đều ngạc nhiên đến ngâyngẩn cả người, ở trong ấn tượng của bọn họ, hắn hẳn là chưa từng bịthương như vậy.
Đêm, không trăng, khắp bầu trời chỉ có ánh sáng từ những ngôi sao sáng rực.
Trong nhà lao đá tối tăm, chung quanh Hề Hề chỉ có duy một ánh nến, được thắp sáng trong sự yên tĩnh giữa những suy tư.
Ánh nến lay động, giống như sóng mắt Hề Hề lay động, giống như tâm trạng ngổn ngang của nàng lúc này.
Không nghĩ tới lại lần nữa bị giam trong nhà lao, vốn tưởng rằng,trong “Dũng sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242208/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.