Đây thật sự là một cỗ xe ngựa vô cùng hoa lệ.
Kéo xe là loài ngựa nổi danh trắng như tuyết, trên mình ngựa là bộgiáp khảm vô số trân châu, tất cả khiến cho nàng phải thầm chép miệngtrầm trồ. Nhưng làm cho Hề Hề kinh ngạc không chỉ có thế, mà còn cónhững thị vệ cưỡi ngựa thân hình cao lớn, vạm vỡ, khí thế bừng bừng.
Phô trương như thế, xe ngựa này, chắc chỉ không đơn giản là đến đón nàng vào cung.
Cuối cùng Hoàn Nhan Liệt Phong thật ra là có ý gì chứ? Hắn rốt cuộc đang muốn làm gì?
Vẻ mặt Trầm Phong thì lại rất vui vẻ còn mang cả theo ý cười, hắn vạt áo dài tiêu sái dẫn đầu bước lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa là ánh đèn kiều diễm, nhưng điều làm cho Hề Hềhoảng hốt là khi nhìn thấy một bóng người đang tựa nghiêng trong ấy.
“Đại ca, huynh mới khỏe lại, sao không nghỉ ngơi, lại đi vào cung làm gì?” Âm thanh của Trầm Phong mang theo sự kinh ngạc theo bên trong xengựa bay ra.
Nghi hoặc trong lòng Hề Hề cuối cùng cũng được giải đáp, trách khôngđược, vì sao lại phô trương như thế, chủ yếu là vì ngồi ở bên trong còncó đương triều Tả Hiền Vương. Chính là, một tù phạm nhỏ nhoi như nàng,sao có thể xứng đáng với sự phô trương này.
Bên trong truyền ra giọng nói ôn nhuận trầm thấp của Hoàn Nhan Liệt Phong: “Nhị đệ, đến rồi sao không ngồi xuống đi?”
“Ngựa của đệ ở ngoài cửa lớn, đệ có chuyện muốn nói với huynh!” Trầm Phong vừa nói vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242206/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.