Sau khi kết thúc yến hội, Hề Hề liền cùng Hoàn Nhan Liệt Phong trở về vương phủ, về lại Lãnh Vận viện của Hoàn Nhan Liệt Phong.
Hàn mai trong Lãnh Vận viện vẫn không có gì thay đổi, cứ rực rỡ bừngnở như cũ, ở trong đêm tối tỏa ra thứ mùi hương thơm ngát nhưng lạnhlẽo. Trên những đóa hoa, tuyết kết thành băng, long lanh trong suốt, lóe lên những vụn sáng rạng rỡ dưới ánh đèn.
Trong phòng ánh nến lan tỏa, ánh sáng của rất nến đẹp mắt, nhưng lại chảy xuôi theo dòng lo lắng.
Lúc ở trên xe ngựa Hoàn Nhan Liệt Phong thần sắc băng lãnh, ánh mắt u ám lạnh lẽo làm cho Hề Hề trong lòng hoảng sợ.
Đến khi về đến bên trong vương phủ rồi, hắn liền lười biếng ngồi vàoghế da, tay chống má, ánh mắt trầm tư, bộ dạng như một con sư tử ngủgật.
Hề Hề thì đứng lặng bên trong, Hoàn Nhan Liệt Phong có lẽ không tínhđể người khác ở cùng phòng với hắn, nhưng trong phòng lại cũng không cócái ghế nào khác. Hề Hề thì tuyệt đối sẽ không ngồi lên giường của hắn,nên chỉ biết đứng không chớp mắt ở một góc, chờ con sử tử này dưỡng thần xong, tỉnh lại đối phó nàng.
Nàng đối đãi với muội muội bảo bối của hắn như thế, hắn không xử línàng mới là lạ đấy? Có lẽ hiện giờ hắn đang cân nhắc xem nên đối phó với nàng như thế nào.
Nhưng kỳ thật thì Hề Hề đối với hắn có một chút cảm kích, tối nay nếu không nhờ hắn giúp đỡ, có lẽ nàng đã không thoát thân được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242201/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.