Tuyết sơn kéo dài, một ngọn núi tuyết vô cùng hùng vĩ tráng lệ, thẳng tắp chọc thủng tầng tầng mây xanh.
Tế Yêu như một cái vòng eo nhỏ của người mỹ nhân, khoan thai mà đứng, trong đêm tối trông thật nhỏ bé nhưng thật ra lại là một ngón núi rấthiểm trở.
Trên đỉnh Tế Yêu, bầu trời sáng rực, mây bay lượn lờ. Ngọn núi caonhư thế, liền ngay cả vượn và khỉ cũng không thể leo lên được đừng nóilà con người.
Chỉ là nơi đây thật sự có người.
Tất cả đều là màu trắng như tuyết, chỉ có một cái thềm đá làm bằngngọc lưu ly, nhưng hầu như vẫn là một màu trắng, cơ hồ làm cho người tahoài nghi ở đây không còn màu sắc gì khác.
Nếu không nhìn kĩ, rất khó phát hiện ra, dưới gốc cây mai ở kia, có hai người đang ngồi ngay ngắn ở một cái bàn đá.
Đó là một lão bà bà mái tóc bạc trắng, áo bào cũng màu trắng, cả người cao quý thanh tao.
Mái tóc trắng chải thành búi tóc vân kế đơn giản, được trâm ngọc cố định sau đầu, nhìn qua thanh khiết mà xinh đẹp.
Người bên trái khuôn mặt bà rải rác nếp nhăn, tựa như đã trải qua vốsố bi thương của cuộc đời, mặt khác lại giống những dấu vết to lớn củacuộc đời để lại, thế nhưng lại có thứ gì đó không thật lắm.
Bà nhặt lên một quân cờ đen, ở bàn cờ hạ xuống, đôi mắt màu tím chứađựng ưu tư nhìn về phía bà bà đang ở đối diện: “Thánh Sư, thương tíchcủa Hề Hề khôi phục như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242197/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.