Một người như vậy, nhìn qua thanh tĩnh nho nhã, trong trẻo lạnh lùngnhư ngọc, nhưng lại là một kẻ xấu, một đại ác ma giết người không chớpmắt.
Hắn cũng biết bi thương? Hắn cũng biết thống khổ?
Hắn cũng xứng bi thương? Hắn cũng xứng thống khổ ư?
Hắn đích thật là một tên ác ma nhiều sầu đau.
Lại nghĩ đến giọng nói lạnh lùng độc ác kia từng vang bên tai: “Kế hoạch của ta nhất định sẽ thực hiện được!”
Hiện tại kế hoạch của hắn thật sự đã thành công, thành công khơi dậysóng gió giữa hai nước, mà hắn lại trốn ở đây cô quạnh bi thương? Hắnkhông phải nên vô cùng vui vẻ vào lúc này sao?
Tiếng đàn càng lúc càng trầm thấp sâu lắng, như suối nguồn giá rét bế tắc, chua xót khôn cùng, lại giống như cánh nhạn cô đơn, đau khổ bithương.
[*]Chim nhạn: Cánh nhạn thường hay xuất hiện văn thơ Trung Quốc. Hàng năm cứ mỗi khi đến mùa Nhạn sẽ bay về phương Nam, đến mùa xuân năm saulại quay về phương Bắc. Lúc nào di cư cũng là bay theo đàn, có cặp cóđôi.
Hề Hề hơi cười lạnh, từ trong tay áo lạnh như băng nhanh nhẹn lấy ra cung tiễn.
Ngày thường khi quyết đấu, Hề Hề chỉ dùng bạch lăng và ống tay áo.
Chỉ khi quyết ý đả thương đối phương, nàng mới dùng đến cung tiễn.
Mà hiện tại, Hề Hề lại không thể không dùng đến cung tiễn.
Nàng nhớ rõ lần đầu tiên nàng dùng đến cung tiễn này cũng là để đốiphó với Lãnh Nguyệt. Nhưng khi đó, nàng không có ý định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242173/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.