Đầu xuân, thời tiết vốn đã se se lạnh, lại thường hay có mưa phùn, càng khiến không khí rét lạnh hơn.
Hề Hề cùng Nhã Lục và Ngữ Lam giục ngựa chạy trên thảo nguyên.
Lướt trong gió bụi mưa phùn, tố y cũng vì thế mà nhuốm ít mưa, nặng nề phiêu bay trong gió.
Cỏ cây trên thảo nguyên tuy không trải dài thành một biển xanh ngát,nhưng phong cảnh vẫn rất trong trẻo. Cỏ xanh ở trong mưa phùn mượt mànảy mầm, màu xanh tươi mới, vô cùng bắt mắt.
Ngữ Lam và Nhã Lục, tâm trạng rất tốt, ngồi trên lưng ngựa ngân nga một bài ca.
Một hồi chuông vọng đến từ phía xa xa, lúc cao lúc thấp, thanh thúy du dương.
Hề Hề nâng mắt, phát hiện trước mắt, xuất hiện một người một ngựa.
Đến gần hơn một chút, Hề Hề nhìn thấy trên lưng ngựa có một ngườiđang nằm, hai tay rũ xuống, mái tóc rối tung xõa ra như thác nước, phấtphơ trên khuôn mặt.
Người này hình như đang bị thương, Hề Hề không đắn đo quá nhiều, bảo Ngữ Lam và Nhã Lục cưỡi ngựa qua xem.
Đến nơi mới phát hiện, trên lưng ngựa là một vị cô nương, nàng mặctrang phục dân tộc, mang trang sức vô cùng hoa lệ, dáng người yểu điệuthướt tha.
Ngữ Lam tiến lên giữ lại dây cương, con ngựa lại rất có linh tính,liền quỳ xuống bãi cỏ. Nhã Lục ôm vị cô nương kia từ trên lưng ngựaxuống, để nàng tựa vào một bên con ngựa, vươn tay vén ra mái tóc dài của nàng.
Một khuôn mặt vô cùng thánh tú hiện ra trước mắt Hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242172/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.