Ánh nến mông lung mờ ảo chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ của HànTuần, khoảng cách gần trong gang tấc, Hề Hề có thể dễ dàng nhận ra ánhmắt đong đầy thâm tình của hắn. Ánh mắt của hắn như vậy sâu, như vậytrầm, tựa ngàn quân lực tấn công vào trái tim Hề Hề.
Thích hắn ư?
Một sự chua xót nảy lên trong lòng.
Hàn Tuần chậm chạp mở quyển sách trong tay ra, nương theo ánh nếnvàng, Hề Hề nhìn thấy rất rành mạch chữ trên quyển sách, “Tần mọt sách,ta thích ngươi! Toát mồ hôi!” Mấy chữ kia viết vô cùng vụng về, nhưng Hề Hề vẫn có thể nhận ra, đấy chính là chữ của nàng. Là năm đó trước khinàng đi Tuyết Sơn, đã viết gửi lại cho Tần mọt sách, nàng chôn nó dướigốc cây hoa hồng, không ngờ lại bị Tần mọt sách tìm thấy.
Nàng gần như đã quên mình từng viết gì, chẳng nghĩ đến mình lại thổ lộ trắng ra như thế, mặt không khỏi đỏ ửng lên.
Đúng vậy, năm đó, nàng đúng là thích hắn, tuy nhiên hắn lại không một lời từ biệt đã đi, khiến nàng thương tâm thật lâu, khóc thật nhiều.
Mười năm sau, gặp lại, người trong lòng hắn là Diệp Từ Dung, khôngphải nàng. Làm đế vương, hoàng hậu của hắn cũng là Diệp Từ Dung, khôngphải nàng.
Nàng trong lòng hắn, cho tới bây giờ cái gì cũng không phải. Hiện giờ hắn lại đau khổ đuổi theo nàng, là vì sao chứ?
Hề Hề cay đắng đáp: “Hiện giờ, điều ngươi nên làm, chính là làm mộthoàng đế tốt, không phải bướng bỉnh truy vấn ta có thích ngươi haykhông!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-my-thien-ha/2242071/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.