Năm tới hoa đào trong Tiêu phủ nở rất sớm nhưng viện của Tiêu Diễn vẫn tiêu điều như trước. Giang Khanh Họa giơ tay cầm cánh hoa màu hồng phấn rơi trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, chống cằm chán nản ngắm Tiêu Diễn vẽ tranh bằng mọi cách, không được bao lâu đã mơ mơ màng màng sắp ngủ dưới ánh nắng xuân ấm áp.
Tiêu Diễn say mê vẽ tranh cho tới khi bút lông sói chấm vào nghiên không lấy được mực mới phát hiện Giang Khanh Họa đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Tiêu Diễn bật cười, không nỡ đánh thức cậu, tự mình vẽ thêm hai nét nữa, cất bức tranh cẩn thận rồi mới dùng cán bút gõ gõ cái đầu nhỏ sắp cắm vào thau rửa bút sapphire của Giang Khanh Họa.
Giang Khanh Họa sớm đã bị Tiêu Diễn bắt nạt đến mức cam chịu, bị quấy rầy cũng chỉ dụi mắt đứng dậy, nhẫn nhục chịu khó dọn dẹp bàn cho Tiêu Diễn, hầu hạ người ta rửa tay dùng trà.
Tính tình Giang Khanh Họa hoạt bát nhanh nhẹn, không trầm lặng như Tiêu Diễn toàn thân thiếu sức sống, chạy ra chạy vào hai lượt cũng không thể chịu nổi yên tĩnh hiu quạnh, đành bám lấy Tiêu Diễn ra ngoài đi dạo một chút.
Tiêu Diễn liếc xéo về phía cậu, cầm khăn che miệng ho khan vài tiếng, kéo kín áo khoác ngoài, nói: “Xuân hàn(2),không đi.”
(2) Đợt rét đột ngột vào mùa xuân
Ánh mắt Giang Khanh Họa khó mà tin nổi, bổ nhào về phía trước níu tay áo của Tiêu Diễn nhõng nhẽo đáp: “Tại sao lúc ở trên giường không thấy cậu như vậy chứ –”
Tiếc rằng cậu chưa kịp nói xong đã bị Tiêu Diễn lấp kín miệng, Giang Khanh Họa vẫn muốn giãy giụa liền thấy nét mặt anh lãnh đạm và nói một cách trịnh trọng: “Đêm qua cảm lạnh, chân đau, em đẩy tôi đi.”
Giang Khanh Họa cảm thấy có thể Tiêu gia đã làm giàu bằng việc buôn da mặt dày hơn tấc đất và bản lĩnh mở mắt nói láo.
Từ khi Giang Khanh Họa đi theo Tiêu Diễn hầu như cậu chưa từng bước khỏi khoảng viện đó, cũng chưa từng dạo quanh Tiêu phủ nguy nga tráng lệ. Giờ đây Giang Khanh Họa chẳng khác nào chim thoát khỏi lồng, ngắm nhìn chỗ nào cũng thấy hiếm lạ.
Những khóm hoa nở rực rỡ khắp vườn, từ xa xa Giang Khanh Họa cảm thấy người như Tiêu Diễn hoàn toàn lạc quẻ với khu vườn ngập tràn sức sống. Cậu chọn cành đào đẹp nhất đưa cho Tiêu Diễn, đồng thời cũng bí mật giấu đi ý nghĩ nho nhỏ của mình.
Cậu biết Tiêu Diễn không ưng những thứ này, vì vậy tặng hoa cho anh xong liền co giò bỏ chạy. Nào ngờ vừa mới xoay người đã bị vị đại thiếu gia khó tính ngồi trên xe lăn gọi lại ngay lập tức. Lão đại Giang Khanh Họa buồn bực quay đầu lại, một túi bạc vụn bỗng nhiên đập vào ngực cậu.
Bỗng chốc Giang Khanh Họa càng rầu rĩ: “Cũng không bán hoa cho cậu, cậu lấy tiền đập em làm gì?”
Tiêu Diễn đưa cành hoa đào lên chóp mũi khẽ ngửi, vẻ mặt ôn hòa hơn thường ngày đôi chút nhưng lời nói vẫn không khoan nhượng như trước: “Hoa trong phủ tôi còn muốn em bán cho tôi? Bạc kia là để ngày mai em tới Thành Bắc mua đồ, nếu không cần em có thể trả lại cho tôi.”
Giang Khanh Họa mím chặt môi, ôm túi tiền trong ngực kĩ càng cẩn thận.
Lần này hàng Tiêu Diễn đặt mua khá nhiều, khi Giang Khanh Họa bước ra khỏi Trân Bảo các với túi lớn túi nhỏ trong tay mặt trời đã sắp lặn. Cậu áng chừng thời gian, cảm thấy có khi mình không thể tìm thấy xe hàng rong bán kẹo hồ lô, đành ủ rũ xách đồ về nhà.
Tuy rằng Giang Khanh Họa là người vô lo vô nghĩ nhưng cậu cũng nhận ra người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ suốt dọc đường về, bắt gặp mấy từ như ‘bạc tình bạc nghĩa’, ‘trở trời rồi’, ‘sa sút’ vân vân và vân vân. Cậu không nhịn được, hỏi một câu mới biết hôm nay trong nhà họ Tiêu chú hai chú ba gây khó dễ đại thiếu gia, lúc này vẫn không biết chuyện tại sao mà người tình nhỏ mình đây lại phải chạy trốn.
Cái quái gì vậy chứ cậu mà chạy trốn à, Giang Khanh Họa hơi muốn mắng chửi người. Cậu còn chỉ điểm Tiêu Diễn là chống lưng của mình đó, sao mà có thể chạy trốn được? … À không đúng, đại thiếu gia nhà họ Tiêu? Chẳng phải là Tiêu Diễn hay sao???
Chuyện gì đã xảy ra với Tiêu Diễn?!
Bất tri bất giác Giang Khanh Họa mới phản ứng lại, chỉ cảm thấy máu toàn thân mình đã đông đặc lại, trong lòng vô cùng hoảng loạn trống rỗng. Bỗng nhiên cậu nhớ tới cơ thể ốm yếu ẩm ương của Tiêu Diễn, cả người đột nhiên run lẩy bẩy, quăng đống đồ đã rất vất vả mới mua được chạy một mạch về nhà.
Giang Khanh Họa cũng không biết bản thân mình ra sao, chỉ tồn tại duy nhất sợ hãi tột cùng. Cậu sợ rằng Tiêu Diễn sẽ gặp nguy hiểm, sợ rằng sẽ không bao giờ gặp lại Tiêu Diễn nữa.
Lúc Giang Khanh Họa ba chân bốn cẳng chạy về thì trời đã tối, đèn lồng đỏ trước cửa Tiêu phủ đã tắt từ lâu, ánh trăng trắng lạnh lẽo chiếu lên cánh cửa màu son có chút đáng sợ. Giang Khanh Họa không dám đi vào cửa chính, cậu đi vòng ra cửa nhỏ sau viện của Tiêu Diễn lẻn vào bên trong.
Trong viện không một bóng người, đèn cũng không thắp sáng, chỉ có cành cây trơ trụi chưa nảy chồi non rung rinh xào xạc trong gió đêm. Giang Khanh Họa thấy xe lăn trống rỗng và vệt máu dưới đất, cậu không từ bỏ, lại chạy vào nhà trong lật tung mọi thứ lên nhưng không thể tìm thấy bất cứ mảnh giấy nào Tiêu Diễn để lại cho mình.
Giang Khanh Họa đứng trong viện yên lặng trống trải, chậm rãi siết chặt miếng ngọc bội Tiêu Diễn đưa cho cậu ôm vào lòng. Cậu bơ vơ mịt mù, bỗng dưng muốn khóc.
Một tiếng súng ở tiền viện cắt ngang màn đêm tĩnh lặng, Giang Khanh Họa như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Cậu chạy tới nơi nổ ra tiếng súng gần như theo bản năng, qua một vòng hành lang quanh co rồi băng qua nguyệt môn chính là tiền viện. Cậu cắm đầu chạy không màng suy nghĩ, vừa bước qua cửa nguyệt môn bỗng đâm sầm vào người nào đó.
Giang Khanh Họa lùi lại hai bước sau khi va trúng vật cản, được đối phương đỡ lấy cơ thể mới đứng vững vàng. Cậu xin lỗi rối rít, kết quả sau một hồi lâu đối phương chẳng hé răng nói nửa lời, cũng không buông tay. Giang Khanh Họa đấu tranh tư tưởng sợ hãi ngẩng đầu liếc mắt nhìn – chính là Tiêu Diễn không chút sứt mẻ nào đang quan sát cậu với vẻ mặt thích thú.
Giang Khanh Họa chưa kịp mở miệng nói lời nào đã bị Tiêu Diễn ấn vào lồng ngực, thành thật lắng nghe nhịp tim đập mạnh mẽ của anh như chú chim nhỏ, chớp chớp mắt đột nhiên nước mắt rơi lã chã.
Tiêu Diễn cảm thấy ngực mình ẩm ướt, khẽ bật cười, dường như tất thảy nguy hiểm hỗn loạn và mệt nhọc của ngày hôm nay đều tan biến trong chốc lát. Anh thản nhiên quệt bụi và vệt máu trên tay, giơ tay xoa những lọn tóc bị gió thổi rối tung của Giang Khanh Họa, giả vờ ghét bỏ nói: “Ngốc chết mất, không thăm dò tình hình mà dám chạy lung tung, chín cái mạng cũng không đủ để em quăng vậy đâu.”
Giang Khanh Họa không kìm được nước mắt, vùi mặt vào bả vai Tiêu Diễn, mè nheo khó chịu đáp lại một câu ‘Cậu mới ngốc’, giọng điệu vốn dĩ hung dữ đã bị nước mắt làm dịu đi nhiều.
Tiêu Diễn cảm thấy sao cậu lại dễ thương như vậy chứ, nắm cổ áo cậu kéo cậu ra một chút, hứng thú bẹo mặt cậu buông lời chọc ghẹo: “Sao lại khóc, hửm? Sợ sao? Chạy nhanh vậy để tìm tôi phải không? Cho nên nhớ tôi, lo lắng cho tôi, thích tôi, hửm?”
“Quỷ mới thích cậu!” Giang Khanh Họa lau nước mắt, cảm thấy tình cảm của mình đã quá hoang phí, “Tiểu gia chỉ đơn giản là thấy phải tìm nhà khác nên ngại phiền phức thôi, ai thèm khóc vì cậu!”
Tiêu Diễn cười mắng một câu ‘Bé vô lương tâm’, hiếm khi không so đo cùng cậu, kéo người vào lòng một lần nữa, mang theo ý cười nhợt nhạt hỏi Giang Khanh Họa, “Biết tại sao trước kia không đưa ngọc bội cho em không?”
“Ứ… sao em biết được…” Giang Khanh Họa vừa cất ngọc bội cẩn thận vào túi sát bên mình không hòng cho người kia đòi lại vừa giận dỗi chùi nước mắt lên người Tiêu Diễn.
Tiêu Diễn thu hết những hành động nhỏ của cậu vào tầm mắt, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười nhưng lại không nỡ ăn hiếp cậu. Anh cười trong bất lực, sắc mặt ánh lên chút cưng chiều, đề cập tới một chuyện khác.
“Năm đó bố tôi bị ép phải cưới mẹ tôi nên không hề gần gũi với hai mẹ con tôi chút nào. Từ khi còn nhỏ tôi đã bị chú bác nhắm chăm chăm gia sản chẳng khác nào hổ rình mồi coi như cái gai trong mắt. Mẹ buộc phải dạy bảo tôi nhẫn nhịn nhục nhã, giả vờ ốm yếu bệnh tật để những người đó buông lỏng cảnh giác… Bà rất kiên cường, nửa cuộc đời bà, tôi chưa từng thấy bà rơi một giọt nước mắt nào. Tôi chỉ thấy bà yếu đuối vào giây phút cuối cùng của đời mình. Ngày đó bà kéo tay tôi, bảo tôi rằng nếu không thích cũng đừng dùng dằng với người ta, nói tôi nhất định phải đối xử thật tốt với phu nhân tôi cưới hỏi đàng hoàng về nhà. Mẹ nói rằng bà không thể nhìn thấy tôi kết hôn, đôi vòng ngọc kia coi như là chút tấm lòng của bà với con dâu tương lai, còn miếng ngọc bội là để dành cho con tôi.”
“Vậy cậu đưa cho em làm gì…”
“Có lẽ bởi vì sẽ không có con nên giao lại tất cả cho –” Tiêu Diễn cúi đầu xuống thì thấy Giang Khanh Họa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn mình, tiến lại gần hôn lên trán cậu, “phu nhân nhé…”