“Làm gì cũng được? Vậy có làm ấm giường không?”
Giang Khanh Họa nhướn mắt bắt gặp ánh nhìn trầm ngâm giễu nhại của vị thiếu gia họ Tiêu khó chung sống trong lời đồn. Biết rằng người này chỉ muốn sỉ nhục mình nhưng chuyện này chẳng đáng là gì với loại người ở dưới đáy xã hội tranh giành từng miếng cơm manh áo một như cậu. Thay vì là con hát nghèo túng ăn bữa hôm lo bữa mai trong thời đại đầy biến động như vậy, sao lại không cặp kè với quý nhân có tiền có quyền yên ổn qua ngày chứ?
Vì vậy Giang Khanh Họa bật cười đầy vô ưu, khuôn mặt ngay cả khi không trang điểm cũng toát lên nét đẹp nao lòng: “Không, nhưng nếu cậu chu cấp đủ tiền em sẽ học, dù sao cơ thể em cũng dẻo dai, hiếu học là chuyện đương nhiên.”
Cũng khá thẳng thắn, Tiêu Diễn không khỏi cảm thấy hứng thú với con hát này, có lẽ đã hiểu nhưng vẫn giả vờ không rõ, hỏi lại một câu: “Ấm giường mà thôi, dẻo hay không dẻo có liên quan gì?”
Giang Khanh Họa chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Để thiếu gia ôm thoải mái chút.”
Tin đồn rằng sức khỏe của Tiêu Diễn không tốt, ho quanh năm suốt tháng, chân bị lạnh nhói cơn đau dữ dội. Nghe nói lúc nhỏ ham chơi ngã xuống hồ băng vào mùa đông chưa dứt bệnh, kể từ đó dường như trở thành một người khác hoàn toàn, cả người u ám, sáng nắng chiều mưa khó hầu hạ, tuyệt nhiên không còn dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của một tiểu thiếu gia.
Hôm đó là một ngày tuyết trắng phủ kín kinh thành, Giang Khanh Họa mang theo không khí lạnh bên ngoài bưng bát thuốc vào phòng. Từ trước đến nay Tiêu Diễn vẫn luôn nhạy cảm với khí lạnh, cậu còn chưa kịp bước vào buồng trong đã nghe thấy anh bảo cậu tránh xa một chút. Giang Khanh Họa thì thầm một câu ‘đồ mong manh’ nhưng vẫn hâm nóng thuốc trên bếp lò và làm ấm người mình trước khi vào buồng trong.
Tiêu Diễn dựa vào trường kỉ, đắp một chiếc chăn mỏng trên đùi, sắc mặt uể oải, thấy bát thuốc trong tay Giang Khanh Họa càng khó chịu hơn. Anh ném sách lên bàn, nhướng mày nhìn cậu: “Mứt hoa quả đâu?”
Giang Khanh Họa múc một thìa nước thuốc đen nồng kiểm tra nhiệt độ, đút cho Tiêu Diễn như thể không nhìn thấy sắc mặt của người đối diện. Tiêu Diễn không hề phối hợp với cậu, việc bón thuốc không thành, đổ trở lại bát mấy lần. Giang Khanh Họa hơi mất kiên nhẫn nên tức giận buông một câu.
“Bác sĩ không cho phép, tôi thấy anh giống y…” Từ trước tới nay cậu vẫn luôn thẳng thắn, nói được một nửa mới sực nhớ ra người trước mặt mình là ai, vội vàng hèn nhát đổi giọng lấy lòng, “Khụ… cậu thấy em giống mứt hoa quả không ạ?”
Tiêu Diễn nghiêng đầu ngắm nhìn đôi mắt của Giang Khanh Họa, càng ngày càng cảm thấy người này thú vị. Anh bật cười nhận lấy bát sứ trắng trong tay cậu, ngửa đầu uống một hơi sau đó kéo Giang Khanh Họa lại gần, hôn lên cái miệng nhỏ đỏ mọng xéo sắc. Không những vậy anh còn đút cho cậu vụn thuốc đắng chát cặn dưới đáy bát, bắt cậu nuốt xuống, cắn cậu như một sự trừng phạt.
“Cũng khá giống.” Tiêu Diễn nheo mắt nhìn một hồi rồi nghiêm túc đưa ra kết luận.
Khi Giang Khanh Họa được buông ra, khuôn mặt thanh tú nhỏ xinh của cậu nhăn nhó. Trông Giang Khanh Họa ép người khác uống thuốc hết lần này tới lần khác như vậy nhưng thật ra cậu rất sợ đắng, vốn dĩ chẳng ngờ tới mình bị người khác lợi dụng. Cậu rót vài chén trà cho mình với vẻ mặt khổ sở, sau đó nhìn Tiêu Diễn với ánh mắt ngập tràn tố cáo.
Tiêu Diễn buồn cười nhìn cậu, vẻ mặt nghiêm nghị ánh lên nét cởi mở hiếm thấy: “Sợ đắng?”
Giang Khanh Họa có chút giận dỗi, miễn cưỡng gật đầu, thu dọn bát thuốc rồi chạy ra ngoài không thèm để ý đến người kia.
Tiêu Diễn tươi cười cầm khăn lau khóe miệng, cảm thấy bé con này thật sự thú vị, hơn nữa thân thể đó… quả thực khá mềm mại.
Tiêu Diễn ấp ủ hết thảy tâm tư dồn Giang Khanh Họa tới góc giường, kể từ mùi hương trên chiếc giường ấm áp mà cậu ủ ấm đã thay đổi. Sau khi làm ấm giường lập tức quay trở về sương phòng, cậu biến thành con búp bê mềm mại ấm áp, lột sạch quần áo bị người nào ôm vào lòng giở trò.
Trước khi ở bên cạnh Tiêu Diễn, Giang Khanh Họa cũng có chút tiếng tăm. Dáng người chuẩn, cất giọng trong trẻo du dương, làn da trắng sứ chỉ cần véo nhẹ cũng để lại vết đỏ, đúng thật là bảo bối hạng nhất nhưng có lẽ sau này kĩ năng trên sân khấu chỉ có thể phát huy ở trên giường. Giang Khanh Họa không mảy may quan tâm, cậu nhận vàng lá của Tiêu Diễn thì sẽ không bài xích loại chuyện này một chút nào, muốn đổi tư thế hay chơi đa dạng chỉ cần thêm tiền là được.
Hôm nay trời lạnh, Tiêu Diễn lười vận động nên buổi tối Giang Khanh Họa buộc phải ngồi quỳ trên người Tiêu Diễn tự mình nhún. Hai tay cậu bị trói ở phía sau, không thể không siết eo ưỡn bộ ngực gầy nhỏ của mình, toàn thân lấm tấm lớp mồ hôi mỏng, đôi mắt ngấn nước có chút mơ màng. Khuôn mặt của mỹ nhân ấy xinh đẹp tựa bức tranh thủy mặc.
Tiêu Diễn chiêm ngưỡng sắc đẹp trước mắt, thi thoảng xoa nắn hạt hồng đậu nhỏ trên ngực Giang Khanh Họa. Bởi lần nào cũng nhéo rất mạnh nên phía sau Giang Khanh Họa kẹp chặt hơn theo phản xạ có điều kiện khiến anh sảng khoái không thôi.
Nhưng sức lực của Giang Khanh Họa đã sớm cạn kiệt với tư thế này, trong chốc lát đã thở hổn hển vì mệt. Cậu nhìn Tiêu Diễn đang nhàn nhã chơi rất hứng thú, trong lòng không ngừng bấp bênh, lẩm bà lẩm bẩm đưa ra điều kiện với Tiêu Diễn: “Làm đau em phải thêm tiền đó.”
Tiêu Diễn bị dáng vẻ tính toán chi li không hiểu phong tình của cậu chọc cười, giơ tay vỗ bờ mông trắng muốt của cậu, nói đầy ghét bỏ: “Tên giành hết phần tình thơ ý họa rồi hay sao mà người lại dung tục thành thế này?”
Vẻ mặt Giang Khanh Họa bất mãn, chế giễu lại: “Chẳng nhẽ tên cậu có chữ ‘Diễn’(1) là có thể kéo dài hương hỏa ạ?”
(1) 衍: kéo dài, mở rộng, triển khai, sinh sôi nảy nở
Tiêu Diễn bật cười không hề tức giận, nhân lúc Giang Khanh Họa đang ngồi hung hăng thúc eo lên khiến cậu hoảng sợ hét lên một tiếng, eo và chân lập tức mềm nhũn, nuốt lấy cậu nhỏ của Tiêu Diễn sâu chưa từng thấy.
Tiêu Diễn thừa dịp Giang Khanh Họa thất thần xoay người đè cậu dưới thân, vùi mình vào nơi sâu nhất trong cơ thể người đẹp. Bàn tay với những ngón tay mảnh khảnh mang theo vết chai mỏng đè lên bụng dưới của Giang Khanh Họa miêu tả thứ sắc bén dữ tợn của mình trong cơ thể cậu, cho tới khi người bị chơi dưới thân run lên mới nói với giọng điệu hết sức nghiêm túc: “Tôi có thể có con cháu nối dõi tông đường được hay không không phụ thuộc vào thân thể tôi thế nào, mà phụ thuộc vào việc em có biết cố gắng hay không đấy.”
Cuối cùng Giang Khanh Họa vẫn bị tưới đầy bụng, bởi vì làm quá tàn nhẫn nên ngày hôm sau cả người bắt đầu nóng như thiêu như đốt.
Giang Khanh Họa cáu kỉnh không chịu uống thuốc, chuyện này bị người ở thêm mắm dặm muối thưa Tiêu Diễn biết. Anh nhướng mày khi biết cậu nước đổ lá khoai vô cùng không biết điều, sau đó bình tĩnh ra lệnh cho người ở sắc một phần thuốc khác để mình tự mang qua đó.
Giang Khanh Họa cảm thấy ấm ức không thôi, thấy thủ phạm càng làm loạn cào cào hơn. Cuối cùng cậu cũng không chịu được sự trấn áp mạnh mẽ của Tiêu Diễn, bát thuốc kia được anh bón bằng miệng cho cậu.
“Cậu chỉ biết ăn hiếp em!” Dáng vẻ tức giận của Giang Khanh Họa rất giống con hồ ly nhỏ xù lông.
Tiêu Diễn nhìn người đang giận dỗi đến mức không thèm súc miệng mà cuộn tròn người lại quay lưng về phía mình, mỉm cười gỡ chân tay kéo cậu lại, nhét mứt hoa quả vào miệng người ta rồi bế lên vuốt ve lưng dỗ ngọt với tính tình hiếm khi tốt như vậy.
Giang Khanh Họa định đẩy Tiêu Diễn ra nhưng cậu không ngờ hóa ra anh thực sự vẫn nhớ cậu sợ đắng, anh không chỉ đưa mứt hoa quả cho cậu mà còn nói xin lỗi với cậu. Giang Khanh Họa nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, vì vậy chỉ lặng yên ngậm mứt hoa quả không nói một lời, đợi tới khi Tiêu Diễn hứa sẽ đưa cho cậu miếng ngọc bội đẹp mà cậu phải lòng lần trước, cậu mới ậm ừ bồi thêm một câu: “Còn đôi vòng ngọc nữa…”
Tiêu Diễn chọc bên má phồng lên của cậu, mỉm cười đáp lại ‘Được’.