“Làm gì cũng được? Vậy có làm ấm giường không?” 
Giang Khanh Họa nhướn mắt bắt gặp ánh nhìn trầm ngâm giễu nhại của vị thiếu gia họ Tiêu khó chung sống trong lời đồn. Biết rằng người này chỉ muốn sỉ nhục mình nhưng chuyện này chẳng đáng là gì với loại người ở dưới đáy xã hội tranh giành từng miếng cơm manh áo một như cậu. Thay vì là con hát nghèo túng ăn bữa hôm lo bữa mai trong thời đại đầy biến động như vậy, sao lại không cặp kè với quý nhân có tiền có quyền yên ổn qua ngày chứ? 
Vì vậy Giang Khanh Họa bật cười đầy vô ưu, khuôn mặt ngay cả khi không trang điểm cũng toát lên nét đẹp nao lòng: “Không, nhưng nếu cậu chu cấp đủ tiền em sẽ học, dù sao cơ thể em cũng dẻo dai, hiếu học là chuyện đương nhiên.” 
Cũng khá thẳng thắn, Tiêu Diễn không khỏi cảm thấy hứng thú với con hát này, có lẽ đã hiểu nhưng vẫn giả vờ không rõ, hỏi lại một câu: “Ấm giường mà thôi, dẻo hay không dẻo có liên quan gì?” 
Giang Khanh Họa chớp chớp mắt, ngoan ngoãn nói: “Để thiếu gia ôm thoải mái chút.” 
Tin đồn rằng sức khỏe của Tiêu Diễn không tốt, ho quanh năm suốt tháng, chân bị lạnh nhói cơn đau dữ dội. Nghe nói lúc nhỏ ham chơi ngã xuống hồ băng vào mùa đông chưa dứt bệnh, kể từ đó dường như trở thành một người khác hoàn toàn, cả người u ám, sáng nắng chiều mưa khó hầu hạ, tuyệt nhiên không còn dáng vẻ hoạt bát lanh lợi của một tiểu thiếu gia. 
Hôm đó là một ngày tuyết trắng phủ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-hoa/230874/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.