Ngày mười tám tháng Bảy, Lục Quá đến châu Bạch Dương, đưa công văn cho bố chính sứ, mới vừa sắp xếp cho tham sự đi cùng ngủ lại dịch quán xong thì Lý Sư âm thầm đi theo đã đến cửa gặp. Nếu nói “xin gặp” thì không khỏi sỉ nhục cách làm người của Lý Sư, chẳng qua y chỉ đẩy sai dịch của dịch quán ra, sải bước vào trong viện, rống lên: “Lục Quá, anh có đi hay không?”.
“Đi!” Lục Quá còn chưa tháo xuống hành lý trên yên đã dắt ngựa sửa sang lại cây cung lớn treo ở bên.
“Tướng quân, hãy khoan!” Tham sự vội vàng chạy ra từ trong nhà: “Tướng quân định đi đâu?”.
“Bạch Dương có hơn trăm bãi cỏ chăn ngựa, tôi đến từng nhà để ước lượng xem rốt cuộc có thể trưng thu bao nhiêu ngựa”.
“Vậy tiểu nhân thì sao?”
Lục Quá cười nói: “Anh điều tra rõ số lượng và ghi ngựa quan ở đây lại. Non nửa tháng nữa tôi sẽ về”.
“Non nửa tháng?” Tham sự là một người không có chủ kiến, tặc lưỡi kêu khó, lại bị Lý Sư đẩy sang một bên.
“Lải nhải cái gì?” Lúc Lý Sư trừng người khác quả thật rất có uy thế: “Bọn ta sẽ ăn tướng quân của anh à?”
Lục Quá nở nụ cười, không nói hai lời dẫn ngựa ra quán rời đi, chạy qua một con đường, Lý Sư cũng đuổi theo. “Chúng ta đi hướng nào?” Lục Quá hỏi tên tay anh chị hung thần ác sát này.
Lý Sư vung roi da lên trỏ vào mặt trời đang lặn dần: “Hướng tây!”
Ra khỏi châu Bạch Dương,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-hi-ky-su/2499373/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.