๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hồng Trúc không biết chuyện gì đã xảy ra, càng không biết bệ hạ đang nghĩ
gì, hắn chỉ cảm thấy lo lắng. Hắn không hề hay biết Phạm Nhàn vẫn còn sống
và đang trên đường về kinh đô Khánh Quốc, hắn chỉ hết lòng làm tròn bổn phận
của một thái giám, lại dập dầu, cẩn thận từng chút một tâu hỏi bệ hạ có nên thức
dậy hay không? Hệ hạ hơi chán nản vẫy tay, không tức giận nhưng cũng chẳng động đậy,
thay vào đó lại hỏi Diêu thái giám bên cạnh: "Trẫm... có cơ hội nhìn thấy đứa
con trai này lớn khôn hay không?"
Thái giám Diêu giật mình, lật đật cúi người, nở nụ cười giả tạo, nói đủ thứ
lời hoa mỹ, rằng bệ hạ đang ở tuổi xuân thì, vạn thế trường tồn...
Nét mệt mỏi thoáng qua khuôn mặt gầy gò của Hoàng đế, khóe môi hơi
nhếch lên, cười khẩy mỉa mai, không biết là đang chế nhạo thiên hạ hay tự chế
nhạo mình. Nếu Trần Bình Bình còn sống, lão sẽ trả lời câu này thế nào? Chắc
chắn thú vị hơn lời nói của Diêu thái giám nhiều, chỉ tiếc là lão chó già đó đã
chết từ lâu...
Nhìn bóng tối thâm cung không thay đổi trước mắt, ngài bỗng chợt nhớ đến
bức thư mà mấy năm về trước Nhị hoàng tử để lại cho mình, lại nghĩ tới đoạn
đối thoại cuối cùng với Thái tử, câu nói cuối cùng của Thái tử.
“... Kính xin phụ vương rộng lượng hơn với những người còn sống.”
Giọng nói của Lý Thừa Càn như vẫn văng vẳng bên tai, khiến tâm trạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231990/chuong-2054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.