๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế bệ hạ hạ mí mắt xuống. Cung điện kiên cố, có thể truyền ý chỉ
khắp nơi, nhưng bức tường thành cao vời vợi và vách thành dài dằng dẵng này
như bức tường giam hãm ngài trong thâm cung.
"An Chi không chết, lòng trẫm khó yên." Gương mặt gầy guộc của Hoàng
đế bệ hạ hiện lên vẻ lạnh lùng, nhưng nếp nhăn già cỗi vẫn nhăn nhúm như vỏ
cây khô, trông rất đáng sợ.
Đây là lần thứ hai Hoàng đế bệ hạ nói mấy chữ đó. Giữa ngài và Phạm
Nhàn liên quan quá nhiều chuyện cũ phức tạp, thù hận đời này, quan điểm bất
đồng, phải có một người chết. Cho dù vậy, Khánh Đế rất trọng tài năng của con
trai, nhưng càng coi trọng thì càng tức giận. Chưa bao giờ trong đời ngài lại
muốn một người chết như đêm nay.
Có lẽ khi phát hiện Trần Bình Bình phản bội mình, mà còn âm thầm phản
bội đã nhiều năm, ngài mới phẫn nộ đến thế.
Trong lòng Khánh Đế vốn có vương đạo, ít khi thịnh nộ, nhưng một khi
động tình riêng cũng chỉ là phàm nhân. Ánh mắt ngài rất phức tạp nhìn vào đêm
tối sâu thẳm của cung điện, nghĩ đến cái rương không rõ tung tích, liên tưởng
Phạm Nhàn và Lão Ngũ giờ đây không biết đang ở đâu trên con đường về kinh
đô, tâm trạng ngược lại thoát khỏi cơn phẫn nộ, trở về bình tĩnh tuyệt đối.
o O o
Đúng lúc đó, từ hành lang phía sau long sàng vọng lại tiếng bước chân vội
vã, Diêu thái giám quay lại xem,thấy Hồng Trúc thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231989/chuong-2053.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.