๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Thập Tam Lang cõng một vại lớn trên lưng, trông rất nặng nhọc, nhưng suốt
mấy tháng qua, hắn luôn rèn luyện sức chịu đựng trong tuyết giá, tinh thần và ý
chí đã đạt tới cực hạn, chẳng màng gánh nặng đó. Phạm Nhàn nhìn bóng dáng
hắn, ánh mắt sáng lên rồi lại lặng đi, ho nhẹ rồi nói: "Cho dù muốn mai táng sư
phụ ngươi trong Thần Miếu, hoàn thành di nguyện của ông ấy, chúng ta cũng
phải đến đây một chuyến."
Thập Tam Lang im lặng một lúc rồi nói: "Không cần an ủi ta, nếu chỉ vì việc
này, một mình ta đến cũng được. Có vẻ ngươi vốn đã đắc tội thần tiên trong
miếu, đi cùng ngươi, ta còn nguy hiểm hơn nữa."
Phạm Nhàn cười nói: "Ngươi thật vô lương tâm."
"Di nguyện sư phụ ta là rải tro cốt trên những bậc thang đá xanh này..."
Thập Tam Lang bỗng thở dài, nhìn lên những bậc thang đá xanh vút cao.
Phạm Nhàn im lặng một lúc rồi lắc đầu: "Kiếm Thánh cho rằng nơi này là
Thần cảnh, nên sẵn lòng đặt mình lên những bậc thềm đá xanh này. Chúng ta
đều từng vào miếu, đương nhiên biết đó không phải Thần cảnh thật sự. Giờ đây
ngươi vẫn định làm theo ý của sư phụ hay sao?"
"Vậy chúng ta nên làm thế nào?"
"Đeo lên lưng rồi nghe ta."
Từ mấy năm trước đêm tuyết ấy, Vương Thập Tam Lang mới vừa rời Kiếm
Lư, được sư phụ Tứ Cố Kiếm phái đến Nam Khánh, phái đến bên Phạm Nhàn,
đã quen nghe theo Phạm Nhàn. Dù Phạm Nhàn coi hắn như bằng hữu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231969/chuong-2033.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.