๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Cái gì là Thiên phù! Đây không phải chữ M còn là gì nữa!" Ánh mắt mệt
mỏi của Phạm Nhàn đã hoàn toàn được thay thế bằng vẻ tỉnh táo sáng rực với
cảm xúc phức tạp. Y nghiến răng, cười khúc khích một cách điên cuồng, nhìn
chằm chằm vào tấm biển lớn, cuối cùng cũng hiểu Thần Miếu là thứ gì.
Vào khoảnh khắc này, cuối cùng y cũng biết suy đoán mà y chưa từng nói
với ai là đúng, những đường ray trong núi tuyết không phải để vận chuyển
những bậc thềm đá xanh lên bầu trời bên ngoài núi, mà là để vận chuyển toàn
bộ Thần Miếu khổng lồ này tới dưới vòm trời!
Thần Miếu cũng cần năng lượng, nó cần ánh mặt trời, vì thế nó mới xuất
hiện sau đêm dài. Chính điểm này khiến Phạm Nhàn xác nhận Thần Miếu
không phải thần kỳ, mà chỉ là một công trình xây dựng mà chưa biết chức năng
chính xác.
Điều quan trọng hơn, cuối cùng y cũng xác định vùng đất y đang đứng là
hành tinh xanh lam kia! Chính là hành tinh mà y từng đau khổ nhắc đến dưới vũ
trụ vô tận - trái đất!
Đôi môi Phạm Nhàn tái nhợt, run rẩy tự nói: "Đây là trái đất, vậy căm miếu
này là gì? Ba chữ M, một chữ ‘chớ’... Khi ấy ta cũng chẳng có bảo tàng lớn như
thế..."
Vô vàn cảm xúc ập vào đầu khiến Nhàn hơi choáng ngợp, hai gò má đỏ
bừng, môi tái nhợt, ánh mắt hơi mơ màng. Đúng vậy, Thần Miếu chỉ là một bảo
tàng cổ xưa, chữ “chớ” mà Tiếu Âm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231945/chuong-2009.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.