๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Y đưa ngón tay lên miệng huýt một tiếng, hơn sáu mươi con chó kéo xe
nghe tiếng động dựng đứng đôi tai, tinh thần hăng hái lắc đầu làm rơi tuyết bám
trên người, bốn chân đứng thẳng trên tuyết lạnh giá, dường như hoàn toàn
không sợ lạnh, thè lưỡi dài đỏ hồng ra, chờ đợi chủ nhân ra lệnh tiếp theo.
Lúc này gió tuyết có vẻ nhỏ đi chút, hai người từ hai chiếc xe đẩy phía sau
bước ra. Hải Đường và Vương Thập Tam Lang cũng được bọc kín như chiếc
bánh chưng, vẻ mặt nghi hoặc đi tới đứng bên cạnh Phạm Nhàn.
"Nhân lúc tuyết nhỏ, chúng ta phải tranh thủ đi mau."
Giọng Vương Thập Tam Lang vang lên phía sau lớp lông thú, nghe hơi ồm
ồm. Phạm Nhàn thở hổn hển hai tiếng nặng nhọc, vừa ho vừa đáp: "Những
người phía sau có còn bám theo nữa không?"
Hải Đường gỡ che tai bên mũ xuống, để lộ đôi tai nhỏ xinh xắn. Sau khi
lẳng lặng lắng nghe giữa gió tuyết một lúc, cô lắc đầu nói: "Có vẻ như đã mất
dấu rồi."
Dù gió tuyết đã nhỏ hơn, ba người nói chuyện vẫn rất khó nghe rõ. Phạm
Nhàn nhếch môi mỉm cười: "Mất dấu là tốt rồi, ta không muốn người mà Tiểu
Hoàng đế nhà cô phái theo bị chết cóng trên cánh đồng tuyết này."
Hải Đường không nói gì, híp mắt nhìn về cánh đồng tuyết phương bắc. Chỉ
thấy bên kia cũng trắng xóa một màu tuyết phủ, trừ tuyết ra thì trời đất dường
như chẳng có gì. Hành trình buồn tẻ vô vị này lại vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231932/chuong-1996.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.