๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Chính vì nỗi sợ đó, sau sự kiện Thái Bình biệt viện, Hoàng đế rất ít khi xuất
cung, không, đúng như lời Phạm Nhàn nghe nói khi mới đến kinh đô, từ đó về
sau Hoàng đế hầu như không bao giờ rời cung!
Dù chưa từng nhìn thấy cái rương, ngài vẫn hiểu rõ sức tàn phá kinh hoàng
của nó. Ngài như con rùa rúc trong hoàng thành kiên cố, bốn phía được bao bọc
bởi tường thành. Cho dù trong kinh đô không có thứ gì xuyên thủng được
những bức tường thành ấy.
Các thần dân cho rằng bệ hạ siêng năng chuyên cần trị vì nên mới thường
xuyên ở trong cung. Ai có thể biết được ngài đang sống trong sợ hãi? Tất cả đều
nghĩ bệ hạ nhân từ thương dân, không muốn quấy rối địa phương nên mới
không tuần du ngoài cõi. Ai biết được ngài vẫn luôn sợ sệt? Tình trạng này kéo dài cho đến Khánh Lịch năm thứ tư, đứa trẻ ở Đạm Châu
cuối cùng cũng vào kinh, Lão Ngũ dường như đã quên nhiều chuyện, và không
ai liên hệ việc đó với sự kiện Thái Bình biệt viện, nên Hoàng đế dần thả lỏng
cảnh giác, thỉnh thoảng mới rời cung. Tuy vậy, ngài hắn vẫn không dám rời xa
kinh đô, bởi trên những cánh đồng bạt ngàn của Khánh Quốc, ai biết được liệu
có lửa thù hận nào ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi mình hay không? Sự việc ở
Đại Đông sơn buộc Hoàng đế phải rời kinh, nhưng trước tiên, ngài triệu Phạm
Nhàn từ Đạm Châu về bên cạnh, bởi chỉ có đứa con này bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231912/chuong-1976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.