๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Ngay lúc đó, Đại Ngụy Thiên Tử kiếm tuột khỏi tay Phạm Nhàn, lao xuyên
tuyết giá về phía cánh cửa đại điện khép kín.
Đối diện nắm đấm phát ra thánh quang tinh khiết ấy, Phạm Nhàn gào thét,
cơ thể run rẩy dữ dội, một ngón tay cách mặt bệ hạ ba trượng, chậm chạp và
vụng về chỉ về phía mặt bệ hạ!
Chậm chạp chỉ là cảm giác, thực ra ngón tay ấy chứa đựng toàn bộ chân
nguyên mà Phạm Nhàn dốc toàn lực phóng thích, do quá ngưng kết nên khí vô
chất mang cảm giác có thực chất, như thể có trọng lượng khiến ngón tay run rẩy
trong không trung.
Cơ thể Phạm Nhàn cũng run rẩy, sắc mặt tái nhợt bất thường nhưng đôi mắt
lại sáng ngời.
Dù có kiếm trong tay cũng không thể đâm xuyên Hoàng đế, huống hồ là một
ngón tay, hơn nữa ngón tay còn cách xa trong lúc nắm đấm sát người của Hoàng
đế sắp chạm áo mình.
Nhưng âm thanh sắc bén vang lên từ đầu ngón tay Phạm Nhàn, như quỷ
muốn xé rách lớp vỏ ngoài của cơ thể, thoát ra từ da thịt, hay âm thanh trong
ống tiêu tre quá lâu không được kiềm chế, cuối cùng không thể chịu đựng sự
tĩnh mịch, muốn thoát ra từ những lỗ hổng, hóa thành vài luồng thanh âm.
Một luồng kiếm khí sắc bén tới cực điểm, cũng mạnh mẽ tới cực điểm, sát
phạt mãnh liệt, dâng trào từ đầu ngón tay Phạm Nhàn, lập tức vượt qua khoảng
cách, đâm thẳng vào cổ họng Hoàng đế!
o O o
Nhớ lại thuở nhỏ ở Đạm Châu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231901/chuong-1965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.