๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhàn điềm tĩnh đáp: "Ta cam tâm dùng sinh mệnh muôn dân uy hiếp
ngài. Đó là sự khác biệt giữa chúng ta như đã nói trước đây."
Hoàng đế lắc đầu: "Vậy nên trẫm không hiểu, nếu ngươi yêu nước thương
dân, sao lại có thể dùng họ đe dọa trẫm được."
"Vì trước hết ta phải yêu thương người bên cạnh, hơn nữa ta vốn là kẻ vô
liêm sỉ và hèn nhát, nếu bị ép đến đường cùng, đương nhiên bước đường cùng
này không chỉ riêng mình ta... ta không ngại kéo cả thiên hạ và tham vọng của
ngài xuống mồ.” Phạm Nhàn cúi đầu nói: ”Thật ra ta luôn đợi một người quay
về, nhưng người ấy chẳng bao giờ trở lại, nên ta đành tự liều mình."
Nhưng ánh mắt Hoàng đế dần sáng lên, vì biết rõ Phạm Nhàn đang đợi ai.
Theo Hoàng đế thấy, chỉ có người ấy mới có thể đe dọa tính mạng và quyền lực
của mình. Từ vụ huyết án ở Thái Bình biệt viện nhiều năm trước, ngài luôn e
ngại sự tồn tại của người ấy, thậm chí còn phái sứ giả từ Thần Miếu đến ngõ
hẻm bên Phạm phủ.
Nhưng dù vậy, Ngũ Trúc vẫn chưa chết.
"Hắn ta sẽ không quay lại đâu." Ánh sáng trong đôi mắt Hoàng đế dần tắt
dần, chậm rãi nói: "Đã ba năm rồi, hắn muốn tìm ra bản thân là ai, chỉ có thể đi
đến Thần Miếu. Nhưng nếu hắn thực sự trở về Thần Miếu, làm sao có thể quay
lại đây?"
Phạm Nhàn gật đầu, có phần buồn rầu chấp nhận sự thật này. Nếu Ngũ Trúc
còn lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231890/chuong-1954.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.