๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Phạm Nhược Nhược ừ một tiếng rồi lui ra ngoài. Cô hiểu tại sao hôm nay bệ
hạ cho phép mình vào cung, chắc chắn là huynh trưởng và bệ hạ đã đạt được
thỏa thuận nào đó. Trong đời cô tin tưởng và vâng lời huynh trưởng tuyệt đối,
không hề nghi ngờ, chỉ im lặng chấp nhận mọi thứ.
Tiểu lâu lại trở nên yên tĩnh. Nhưng không lâu sau, Diêu thái giám lúng túng
tâu: "Tam điện hạ đến ngoài lầu, thần không ngăn được."
Hoàng đế và Phạm Nhàn giật mình, không ngờ Tam hoàng tử lại xuất hiện ở
đây vào lúc này, càng không ngờ Sấu Phương cung lại không ngăn cản thiếu
niên này.
Tam hoàng tử bước vào lâu, hành lễ với Hoàng đế rồi thi lễ với Phạm Nhàn,
trầm giọng nói: "Bái kiến Phụ hoàng, bái kiến tiên sinh..."
Rất xảo diệu là Tam hoàng tử nói xong câu này rồi quay đi, không màng đến
lễ nghi, để lại hai người Hoàng đế và Phạm Nhàn rơi vào trầm mặc. Đương
nhiên cả hai thấy rõ đôi mắt đỏ hoe của Tam hoàng tử, biết thằng nhóc lão tam
này đã khóc một trận ngoài kia.
Hoàng đế nhìn nền nhà trống không, sau phút chốc im lặng bỗng mỉm cười
phức tạp, thoáng buồn bã nhưng không che được sự tán thưởng. Hôm nay Lý
Thừa Bình đến đây để tiễn đưa Phạm Nhàn, thể hiện tình cảm và lòng dũng cảm
rất phù hợp với tính cách của Hoàng đế.
"Không tệ chứ?" Phạm Nhàn hỏi.
"Ngươi dạy không tệ, đó cũng là điểm trẫm luôn tán thưởng ngươi. Dù chưa
từng thấy ngươi đối xử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231889/chuong-1953.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.