๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Cuối cùng ý chỉ cũng đến, chắc chắn là ý chỉ đoạt mạng, nhưng rốt cuộc vẫn
cho Phạm Nhàn vào cung. Mọi chuyện liên quan đến con tư sinh của Hoàng đế
bệ hạ với ngài đều không thể để đám quan lại trong triều đình chứng kiến.
Trong phòng lớn hoàn toàn tĩnh lặng, vô số ánh nhìn hướng về phía thân
mình Phạm Nhàn. Phạm Nhàn trầm mặc một lúc, nhìn Diêu thái giám hỏi: "Có
cần trói không?"
Diêu thái giám im lặng, không nói năng gì. Phạm Nhàn không nhịn được
thở dài một tiếng, trói thì tất nhiên là không ai trói nổi mình, chỉ có điều ý chỉ
của Hoàng đế bệ hạ có thể rất dễ dàng biến người thân bằng hữu của mình ở
nhân gian thành những sợi dây thừng mà mình mãi mãikhông thể thoát ra.
"Cái ô của ta để ở cửa, đừng để ai lấy trộm."
Phạm Nhàn nói xong bèn theo Diêu thái giám vào thâm cung. Phía sau y,
các quan viên vẫn vây quanh thi thể Hạ Tông Vĩ, bi ai cùng cực.
๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Tuyết mùa đông rơi xuống phiến đá xanh dưới đất rồi nhanh chóng tan ra,
rất khó tích tụ lại, những bông tuyết rơi trên ngói lưu ly vàng rực dưới ánh nắng
ban mai bị gió lạnh đông cứng lại, trông giống như vô số đám mây tan vỡ nằm
yên dưới ánh dương quang vằng vặc.
Phạm Nhàn rời mắt khỏi cảnh tuyết đẹp mê hồn, chắp tay sau lưng, theo sát
phía sau Diêu thái giám, im lặng bước qua hành lang uốn khúc về phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231873/chuong-1937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.