๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
Hoàng đế nhắm mắt, im lặng một lúc rồi nói: "Chuyện năm đó, trẫm không
muốn giải thích gì với ngươi. Nhưng trẫm nghĩ, có lẽ họ vẫn ở trên trời nhìn
xuống, còn ngươi là con trai trẫm và mẹ ngươi, có lẽ ngươi như đôi mắt họ để
lại nhân gian... Trẫm không giết ngươi chỉ để chứng minh với ngươi và những
ai quan tâm ngươi rằng, trẫm... mới đúng."
Ngài mở mắt, lạnh lùng nói: "Còn họ, tất cả đều sai."
Phạm Nhàn cúi người, thi lễ rất sâu, đáp: "Thần sẽ ở lại kinh đô, chứng kiến
sự nghiệp vĩ đại của bệ hạ."
Y không cảm tạ ân huệ không giết của Hoàng đế, vì không cần cảm tạ.
Hoàng đế để y sống, tất nhiên y sẽ sống tốt, mở mắt thay Diệp Khinh Mi, thay
Trần Bình Bình và nhiều người xưa nhìn ngắm tất cả.
"Ngươi sẽ ngoan ngoãn ư?" Hoàng đế nhìn con trai, bỗng cười lớn rồi lạnh
lùng nói: "Trẫm không tin, ngươi cũng không tin. Nhưng trẫm không cho rằng
ngươi không thành thật là khuyết điểm. Chỉ hy vọng ngươi không quá đáng đến
mức trẫm không thể khoan dung."
"Ở lại kinh đô đi." Hoàng đế nhìn y, mệt mỏi nói: "Dạy học trong Thái Học
cũng tốt, đừng đụng vào việc Giám Sát viện và Nội Khố nữa, trẫm không muốn
tốn nhiều tâm sức vào ngươi nữa."
Lời nói đã rõ ràng, Hoàng đế cho Phạm Nhàn cơ hội sống sót cuối cùng,
nếu... y chịu ngoan ngoãn. Dù là mối đe dọa về sinh mệnh, nhưng không biết vì
sao trong lòng Phạm Nhàn lại cảm thấy bàng hoàng, vì y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231820/chuong-1884.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.