๑ ๑ ๑ ۩ ۩ ۞ ۩ ۩ ๑ ๑ ๑
"Đương nhiên, làm việc ngây thơ thường dễ thất bại, nhưng mà..." Y nhìn
Hoàng đế nói: "Mọi việc vĩ đại, trong giai đoạn đầu chẳng phải đều thể hiện chủ
nghĩa lý tưởng, ngây thơ đến mức bị chê cười hay sao? Chẳng hạn như năm đó,
bệ hạ và mẫu hậu đã thề ước điều gì trên bãi biển Đạm Châu?"
Hoàng đế vẫn im lặng nhìn y, mắt dần sáng lên. Từ lúc Phạm Nhàn nói biết,
nói cố gắng, ngài đã tinh tường biết được đứa con trai mà mình hiểu rõ nhất
suốt những năm qua muốn đạt được mục đích gì. Không hiểu sao, vị Hoàng đế
quen với vẻ lạnh lùng bỗng cảm thấy ấm áp trong lòng, có lẽ đó là điều tốt,
nhưng cảm giác ấm áp đó thường qua đi rất nhanh.
"Ông ấy đã đi rồi, không còn để tâm đến chuyện xưa, vậy tại sao ngươi
lại..." Phạm Nhàn hờ hững nhìn Hoàng đế, giọng khàn khàn: "Tại sao nhất
định... phải giết ông ấy?"
Đương nhiên là nói về Trần Bình Bình. Phạm Nhàn không hét lên, không
giận dữ trách móc, chỉ tràn ngập nỗi bi thương, bất lực, còn có sự oán hận
không che giấu. Y đờ đẫn nhìn đôi mắt Hoàng đế, Hoàng đế cũng bình tĩnh nhìn
lại. Sau một hồi im lặng, Hoàng đế mỉm cười, nụ cười lạnh giá, thất vọng và sắc
bén.
“Ha ha...” Hoàng đế híp mắt nói: “Trẫm đã giết lão ta sao?”
Hoàng đế đập mạnh xuống chiếc bàn cạnh đó, không làm vỡ nhưng đủ
khiến giấy bay tán loạn. Ngài nhìn Phạm Nhàn, giận dữ trầm giọng quở trách:
“Điều khiến trẫm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khanh-du-nien/4231819/chuong-1883.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.